Chương 3: (Vô Đề)

Thẩm Thanh Đình vừa chạy vừa leo cầu thang, đến khi bước vào phòng ký túc xá, cậu dựa lưng lên cánh cửa, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Từ nhỏ đến lớn, cậu hiếm khi cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ một Alpha như vậy, huống hồ người đó lại là Tạ Doanh...

Những lần gặp trước đây, Tạ Doanh luôn xuất hiện với vẻ điềm tĩnh và ôn hòa.

Ôn hòa đến mức nào ư? Đối với một người hiếm khi tiếp xúc với Alpha như Thẩm Thanh Đình, thật khó mà liên tưởng Tạ Doanh với hình mẫu Alpha nóng nảy và cục cằn thường thấy.

Cho đến khi lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Doanh tháo dụng cụ ngăn cắn vừa nãy, cậu mới giật mình nhận ra rằng, một Alpha trưởng thành và chín chắn hẳn phải giống như Tạ Doanh.

Dù sao đi nữa... chắc chắn không phải như Tạ Kiến Ninh.

Thẩm Thanh Đình lắc đầu, không muốn nghĩ thêm về chuyện này.

Đúng lúc ấy, cửa phòng ký túc xá mở ra, Ôn Tinh ôm một chồng quần áo lớn bước vào.

"Ơ, Đình Đình, cậu về rồi à!" Vừa nhìn thấy có người trong phòng, cậu ta vội ném chồng quần áo lên giường mình rồi chạy tới trước mặt Thẩm Thanh Đình, lo lắng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?"

"..." Thẩm Thanh Đình ngập ngừng, khó mở lời, đành đáp qua loa: "Không có gì to tát."

Cậu và Ôn Tinh quen nhau đã nhiều năm. Hai người cùng tuổi, đều là Omega, từ nhỏ đã học chung một trường nghệ thuật. Sau khi tốt nghiệp, cả hai lại vào làm việc tại Nhà hát Nghệ thuật Hải Thành. Khi phân phòng ký túc, họ không hẹn mà cùng chọn làm bạn cùng phòng.

Hai người thân thiết đến mức không giấu nhau điều gì, nhưng chuyện xảy ra tối nay... kể cả với Ôn Tinh, Thẩm Thanh Đình cũng không biết phải mở lời ra sao.

May mà Ôn Tinh rất tinh ý, nhìn dáng vẻ khó xử của cậu cũng đoán được phần nào: "Tạ Kiến Ninh? Hai người chia tay rồi?"

Ôn Tinh vốn thẳng tính, Thẩm Thanh Đình đã quen từ lâu. Nhưng vào lúc này, cậu thật sự không muốn nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến Tạ Kiến Ninh, nên chỉ nói: "Coi như thế đi."

Nhận thấy cậu không muốn nói thêm, Ôn Tinh cũng không hỏi gì nữa. Cậu ta vòng tay ra sau lưng ngồi xuống giường mình, bắt đầu xếp lại đống quần áo vừa mang về.

Thế nhưng, người nói nhiều thì không thể im lặng lâu. Chỉ vài phút sau, Ôn Tinh bâng quơ thốt lên: "Đúng là chuyện vui mà."

Thẩm Thanh Đình biết rõ Ôn Tinh không ưa Tạ Kiến Ninh, nên phản ứng này cũng chẳng có gì bất ngờ.

Chỉ là... trong lòng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái.

May mắn thay, Ôn Tinh cũng không tiếp tục bàn luận chủ đề đó. Cậu ta chuyển sang hỏi về chuyến lưu diễn sắp tới. Thẩm Thanh Đình vừa hâm lại hộp cơm mà Tạ Doanh mua cho mình, vừa trả lời các câu hỏi của bạn.

Vừa ăn vừa nghĩ về nhiều chuyện, cậu ăn hộp cơm một cách hời hợt. Mãi đến khi không biết từ lúc nào đã ăn hết, cậu mới nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

Hộp cơm này, thức ăn ít dầu ít muối, phần lớn món chính làm từ ngũ cốc nguyên hạt, trái cây cũng là loại ít ngọt – rất phù hợp với những người luôn phải kiểm soát chế độ ăn để giữ dáng như cậu.

Hương vị cũng khá ngon.

Tạ Doanh nói đây là cơm mua từ cửa hàng tiện lợi trên đường về, hẳn là đã chọn lựa cẩn thận.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đình lấy điện thoại ra, tìm số liên lạc của Tạ Doanh, nhắn một câu: "Cảm ơn."

Khung trò chuyện trống rỗng, chỉ có mỗi câu khách sáo từ cậu nằm im lìm.

Từ khi trao đổi số điện thoại đến giờ, đây là lần đầu tiên hai người nhắn tin với nhau.

Tạ Doanh trả lời rất nhanh, một dấu hỏi xuất hiện trước, sau đó là câu hỏi: "Cảm ơn chuyện gì?"

Thẩm Thanh Đình nghiêm túc đáp: "Hộp cơm."

Tạ Doanh trả lời bằng một biểu tượng nhân vật nhỏ màu xanh lá với ba chấm trên đầu, sau đó nhắn thêm: "Cảm ơn gì chứ? Tiểu Thẩm, thật sự không cần khách sáo như vậy đâu."

Thẩm Thanh Đình muốn đáp lại điều gì đó, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi biểu tượng nhân vật xấu xí nhưng lại đáng yêu kỳ lạ màu xanh lá ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!