Chương 29: (Vô Đề)

Bộ quần áo ướt sũng trên người cậu đã sớm bị anh lột ra ném sang một bên, cơ thể hơi ướt mồ hôi vừa nóng vừa lạnh. Thẩm Thanh Đình vòng tay qua vai Tạ Doanh, nghe thấy câu nói của anh thì người khẽ run lên, lùi ra sau một chút.

Nhưng cậu chưa kịp hoàn toàn rời khỏi vòng tay của Tạ Doanh, cậu đã bị anh kéo ngược trở lại.

Tạ Doanh nâng mặt cậu lên, dịu dàng hôn lên mắt cậu.

"Thôi, coi như anh chưa nói..." Giọng anh mang theo tiếng thở dài cùng vẻ bất lực rõ ràng, "... coi như anh chưa nói gì cả."

Anh hôn lên mí mắt đang run rẩy của Thẩm Thanh Đình, lặng lẽ thở dài: "... Dù sao anh vẫn còn chịu đựng được."

Giọng anh như thở dài lại như tự giễu, một lát sau, anh lại áp sát môi mình vào môi cậu——

Mùi hương của mùi khét dần át đi mùi hoa, giống như trong một hang động hoang vắng giữa vùng hoang dã bỗng nhiên bùng lên một đống lửa, ánh lửa đỏ rực cả một góc trời.....

Sau đợt triều dâng này, thời gian đã gần đến giữa trưa.

Thẩm Thanh Đình muốn đi tắm

- buổi sáng hôm nay thật sự... quá nóng, cậu cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa miếng dán thuốc tối qua cũng không dễ dàng rửa sạch, vẫn nên tắm rửa cho thoải mái.

Nhưng tắm như thế nào lại trở thành một vấn đề khác.

Cuối cùng, sau khi bàn bạc, Tạ Doanh tìm một chiếc ghế nhỏ cho Thẩm Thanh Đình ngồi tắm rửa, sau đó anh sẽ vào gội đầu cho cậu.

"Nhà tắm trơn trượt, vẫn nên cẩn thận." Tạ Doanh dọn dẹp qua nhà tắm, cẩn thận bế Thẩm Thanh Đình vào, "Anh ở bên ngoài, có việc gì thì gọi anh."

Thẩm Thanh Đình cúi đầu, nói "Dạ."

Sau đó, Tạ Doanh rời đi.

Anh đứng ở cửa, trên lớp kính mờ có thể nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của anh.

Thẩm Thanh Đình bỗng nhiên nổi lên chút tính trẻ con, cậu vươn tay, ngón trỏ chọc chọc vào bóng người trên kính.

Đầu ngón tay cậu rơi đúng vào lòng bàn tay của Tạ Doanh.

Tạ Doanh nhanh chóng phát hiện ra hành động nhỏ này của cậu, cũng học theo cậu, đốt ngón tay gõ lên lớp kính ngăn cách hai người.

Nhận được hồi đáp, Omega mím môi cười. Cậu rụt ngón tay lại, nhìn dấu vân tay mờ nhạt còn lưu lại trên kính cũng cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Thanh Đình tắm rất nhanh, vài phút sau cậu lại gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Tạ Doanh, em tắm xong rồi, chỉ còn chưa gội đầu thôi."

Tạ Doanh đáp lại một tiếng, mở cửa phòng tắm——

Người còn chưa bước vào, cửa đã bị đóng sầm lại một tiếng "đùng".

Tạ Doanh cứng người hỏi: "Em mặc quần áo chưa?"

"..." Thẩm Thanh Đình bực bội nói, "Mặc rồi, đương nhiên là mặc rồi!"

"À, vậy thì được." Tạ Doanh gãi gãi tóc, bước vào.

Anh lấp liế. m giải thích: "À, vừa nãy anh nghĩ, hay là để bạn cùng phòng của em giúp em lấy vài bộ quần áo, anh đến ký túc xá của em mang về—"

Lời còn chưa dứt, nửa câu sau cứ thế mắc lại trong miệng.

Tạ Doanh liế. m li. ếm chiếc răng nanh sắc bén, yết hầu chuyển động, khi mở miệng lần nữa thì nội dung lời nói cũng đã thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!