Chương 27: (Vô Đề)

"Em... còn kể với ba mẹ về anh nữa à?"

Tạ Doanh chống tay lên ghế sofa, vừa cười vừa hỏi.

"..." Thẩm Thanh Đình ậm ừ một tiếng coi như trả lời.

Lúc đó kể với ba mẹ về Tạ Doanh

-- không đúng, Thẩm Thanh Đình gạch ngang những chữ "kể về Tạ Doanh" trong lòng, sửa thành "kể về một chuyện của Tạ Doanh"

-- kể chuyện này là vì liên tưởng đến một vài trải nghiệm của ba mẹ, hoàn toàn không có ý nghĩ nào khác...

Tay kia của Tạ Doanh chọc vào vai cậu, lại hỏi: "Vậy... ngoài việc than phiền anh già ra, còn nói gì về anh nữa không?"

"..." Thẩm Thanh Đình lặng lẽ nằm xuống ghế sofa, nhỏ giọng biện bạch, "Em không có, nói anh, già..."

"Hầy!" Tạ Doanh giả vờ đáng thương, "Thật sao? Vậy em có khen anh không, lần đầu tiên nhắc đến anh, có để lại ấn tượng tốt cho họ không--"

Tạ Doanh còn muốn hỏi thêm vài câu nữa thì bị tiếng chuông điện thoại của mình cắt ngang.

Anh cầm điện thoại lên xem, vẻ mặt hơi nghiêm túc hơn một chút.

"Nghe điện thoại, đồng nghiệp." Anh giải thích với Thẩm Thanh Đình một câu, rồi đưa tay nghe máy.

"Nam thần, OA, duyệt giúp em với!!!"

Cô gái ở đầu dây bên kia nói rất to, vừa mở miệng đã làm cả hai giật mình.

Tạ Doanh "ồ" một tiếng, bật loa ngoài, rồi mở ứng dụng OA trên điện thoại.

"Ồ cuối tháng rồi à!" Tạ Doanh chợt hiểu ra, "Anh biết rồi, xác nhận đánh giá đúng không? Được rồi lát nữa anh xử lý."

Vừa nói anh vừa liếc nhìn tin nhắn chưa xử lý, kinh ngạc nói: "Sao nhiều thế này?"

Cô gái ở đầu dây bên kia giải thích: "Anh quên rồi, tháng này liên hoan thì liên hoan, team building thì team building, nhiều người không chấm công. Bây giờ cuối tháng rồi, mọi người đều đang bổ sung."

Tạ Doanh bất lực nói: "Lần sau em nhắc họ trước, đừng đợi đến ngày cuối cùng mới bổ sung."

Cô gái "hì hì" một tiếng, lớn tiếng cảm ơn: "Cảm ơn nam thần! À, hôm nay anh không đi làm à?"

Ý tò mò của cô rất rõ ràng: "Em nghe chị Từ nói, mấy ngày tới anh xin nghỉ phép à? Nghỉ năm ngày... Omega của anh đến kỳ ph. át tì. nh sao? Ha ha ha ha ha!"

Ngoài công việc hàng ngày, Tạ Doanh còn phụ trách phần chấm công và đào tạo của văn phòng luật sư, cô gái này là thực tập sinh mới tuyển vào bộ phận nhân sự, "chị Từ" mà cô nhắc đến là tổng giám đốc bộ phận nhân sự.

Tạ Doanh vừa bấm nút trong hệ thống OA, vừa quay đầu nhìn Omega bên cạnh.

Một câu nói bâng quơ của cô gái, vậy mà lại đoán đúng được tám chín phần. Trong lòng Tạ Doanh dâng lên một niềm vui khó tả, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhìn những đơn xin bổ sung chấm công liên miên trong OA cũng thấy thuận mắt hơn.

"À, đúng vậy, biết rồi còn hỏi?" Anh nói.

Tiếng cười của cô gái đột ngột dừng lại: "??? Trời ơi..."

Cô liên tục cảm thán: "Trời ơi, trời ơi, trời ơi!!! Em biết được chuyện động trời gì thế này!!! Hahahaha nam thần số hai cũng nở hoa rồi!!! Hahahahaha! Em phải đi buôn chuyện ngay thôi!!"

Tâm trạng Tạ Doanh thực sự rất tốt, dù bị trêu chọc liên tục cũng không thấy phiền, anh chỉ nhìn Thẩm Thanh Đình đang ngẩn người bên cạnh một cách đầy suy tư, cười thầm, nhẹ nhàng nói một câu: "Thôi thôi, đừng nam thần này nam thần nọ nữa, nam thần của anh mới là nam thần thật sự."

Thẩm Thanh Đình đang thả hồn theo mây thì bỗng nhận ra ánh mắt bên cạnh, ngay sau đó lại nghe thấy một câu nói kỳ quặc. Cậu chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tạ Doanh.

Ở đầu dây bên kia, cô gái "ối chao" vài tiếng, tiếng cười càng lúc càng phóng túng: "Không chịu nổi không chịu nổi nữa rồi, mạng sống của chó độc thân cũng là mạng sống! Hahaha không nói với anh nữa em phải đi buôn chuyện với bọn họ! Phán xét anh thật nặng! Hahahaha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!