Chương 26: (Vô Đề)

Đây là... một nụ hôn.

Tạ Doanh ôm cậu rất chặt, lực ở cánh tay mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở, nhưng nụ hôn trên môi lại dịu dàng vô cùng.

Nụ hôn ấy không mang theo chút xâm chiếm nào, dịu dàng như lời thì thầm giữa những người yêu nhau, nhưng hai tay Thẩm Thanh Đình vẫn không tự chủ được mà cuộn lại, nắm chặt lấy bộ đồ ở nhà của Tạ Doanh đến nhăn nhúm.

Khi nụ hôn này kết thúc, toàn bộ phần thân trên của Thẩm Thanh Đình đã nép hẳn vào lòng Tạ Doanh.

Vết thương nhỏ trên môi quá rõ ràng, Tạ Doanh cúi đầu nhìn, lại hôn lên đó một cái, khẽ nói: "... Răng nanh của anh hơi quá đáng rồi."

Anh đặt tay lên lưng Thẩm Thanh Đình, thở ra một hơi dài.

"... Sau này anh sẽ cẩn thận hơn."

Thẩm Thanh Đình vùi mặt vào vai anh, nghe thấy câu này mới len lén mở một mắt nhìn Tạ Doanh.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm căng lên và khóe miệng cứng đờ của anh.

Trong lòng cậu lặng lẽ mỉm cười cũng không trả lời, chỉ đổi tư thế tiếp tục rúc vào vai Tạ Doanh.....

Bữa tối được giải quyết trong phòng ngủ.

Chân Thẩm Thanh Đình không tiện – Tạ Doanh nói sẽ bế cậu ra ngoài nhưng Thẩm Thanh Đình không muốn, cậu muốn tự mình đi, nhưng Tạ Doanh lại không đồng ý.

Cuối cùng, hai người đều nhượng bộ một bước, Tạ Doanh bê một chiếc bàn trà nhỏ vào để Thẩm Thanh Đình ngồi trên ghế sofa ăn.

Tay nghề nấu nướng của Tạ Doanh lại khá tốt, mì được nấu rất vừa miệng, trứng cũng được chiên vừa tới.

"Anh biết nấu ăn ạ?" Thẩm Thanh Đình ngạc nhiên hỏi.

Tạ Doanh khiêm tốn nói: "Chỉ là nấu qua loa cho qua bữa thôi, không dám nói là giỏi."

Rõ ràng là đang giả vờ khiêm tốn, Thẩm Thanh Đình im lặng vài giây, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

"Buổi chiều em đang ngủ nên anh không hỏi em muốn ăn gì. Mấy ngày nay anh sẽ nấu cơm, xem em thích khẩu vị nào." Tạ Doanh nghiêm túc nói, "Tay nghề nấu nướng của anh... thật sự cũng được đấy, em có thể thử."

Thẩm Thanh Đình lại đang chú ý đến một việc khác: "Mấy ngày nay? Anh không đi làm à?"

Tạ Doanh nói: "Anh không thể để em ở nhà một mình được! Chân em không tiện, hơn nữa lại còn..."

Anh giấu đi mấy chữ "kỳ ph. át tì. nh", chỉ nói: "Em ở nhà một mình, anh không yên tâm. Hơn nữa, đón em đến đây vốn là để chăm sóc em, anh không ở nhà thì làm sao chăm sóc em được?"

Thẩm Thanh Đình đặt bát đũa xuống, mím môi nói: "Không cần phiền phức như vậy..."

Tạ Doanh ngắt lời cậu: "Không phiền, cứ như vậy đi."

Anh chạm vào mu bàn tay Thẩm Thanh Đình, nói: "Nghe anh."

Thẩm Thanh Đình không phản bác nữa. Cậu nhìn Tạ Doanh, rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì trong bát.

Thẩm Thanh Đình chậm rãi ăn hết một bát mì, rồi mới nói: "Em ăn uống khá... kén chọn, hay là để em tự làm đi, anh cứ làm món anh thích ăn là được."

Tạ Doanh thản nhiên nói: "Anh biết em ăn uống kén chọn, cho nên mới hỏi em muốn ăn gì."

"..." Thẩm Thanh Đình khó xử nói, "Khẩu vị của em rất nhạt, anh sẽ không quen đâu, thôi đừng bận tâm đến em nữa."

Tạ Doanh nhún vai: "Thử xem sao, không quen thì nói sau."

Thẩm Thanh Đình không giỏi ăn nói, rất khó thuyết phục người khác, đặc biệt là – Tạ Doanh cũng không phải người dễ thuyết phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!