Chương 25: (Vô Đề)

Khoảng năm giờ chiều, căn phòng ngủ chính u ám cuối cùng cũng được thắp sáng bởi một ngọn đèn nhỏ.

Tạ Doanh gãi đầu, ngồi dậy khỏi giường.

Lần đầu tiên trải qua kỳ ph. át tì. nh của Omega, anh thật sự có chút luống cuống. May mà Thẩm Thanh Đình rất ngoan, ngoài việc quá dính người ra thì cũng không có hành động gì quá... đặc biệt.

Sau một buổi chiều vất vả, Thẩm Thanh Đình cũng chìm vào giấc ngủ.

Tạ Doanh nằm bên cạnh cậu một lúc, thỉnh thoảng dùng khăn giấy lau mồ hôi cho cậu, thấy cậu thật sự ngủ say mới nhẹ nhàng đứng dậy.

Anh tựa vào đầu giường, ngón tay lưu luyến v. uố. t ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Omega bên cạnh.

Vừa rồi, quần áo của Thẩm Thanh Đình đều bị ướt đẫm mồ hôi, anh đã vào tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ của mình, không chút mảy may tạp niệm mà giúp cậu thay đồ.

Trong buổi chiều vỗ về Omega vượt qua kỳ ph. át tì. nh này, có một vài khoảnh khắc, Tạ Doanh thật lòng muốn xảy ra chuyện gì đó với Thẩm Thanh Đình

- anh cũng là một Alpha bình thường, người trước mặt là người anh thích, thích rất lâu rồi, anh có h. am m. uốn của riêng mình, anh cũng có những lúc không thể kiềm chế, điều này hẳn là có thể hiểu được.

Nhưng Tạ Doanh lại cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn là trong một vài khoảnh khắc đó, anh vẫn nhịn được.

Kìm nén những suy nghĩ không mấy quang minh chính đại, thậm chí ngay cả những tiếp xúc cơ thể thông thường nhất cũng cố gắng tránh, chỉ khi nào Thẩm Thanh Đình cần, anh mới đánh dấu tạm thời nho nhỏ cho cậu..... Người anh thích đang khó chịu vì kỳ ph. át tì. nh, làm sao anh có thể thừa dịp người ta gặp khó khăn mà làm chuyện có lỗi được.

Tạ Doanh chỉnh lại chăn, bọc Thẩm Thanh Đình lại như một cái bánh chưng, rồi vươn ngón tay chọc chọc vào má cậu.

Bất kể vì lý do gì, Thẩm Thanh Đình bằng lòng ở bên cạnh anh trong thời khắc nhạy cảm này, chỉ riêng sự tin tưởng này thôi cũng không thể bị phụ bạc.

Tạ Doanh liế. m liế. m tuyến thể vẫn chưa lành trong miệng, nhắm mắt tựa vào đầu giường.

Đã nhịn hai năm rồi, còn quan tâm gì đến một ngày này nữa?

Trong lòng anh tự an ủi mình, cố gắng lên nào, Tạ Doanh.

Tuy nhiên...

Tạ Doanh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của Omega.

Nụ hôn này không đánh thức Omega đang ngủ say, Tạ Doanh bèn nằm xuống bên cạnh, chống cằm ngắm nhìn khuôn mặt ngủ của Thẩm Thanh Đình.

Lông mi cậu ướt át, dày như những chiếc quạt nhỏ; đôi môi đỏ mọng, khóe môi có một vết xước nhỏ.

Là vết thương vừa bị anh cắn.

Ngón tay Tạ Doanh chạm vào đó, rồi lại cúi xuống li. ếm láp vết thương nông kia.

Đánh dấu tạm thời thật đơn giản, chỉ cần chạm môi truyền pheromone vào là được.

Nhưng những gì vừa xảy ra giữa anh và Thẩm Thanh Đình là một nụ hôn thực sự, môi lưỡi quấn quýt, tuyệt đối không phải chỉ một câu "đánh dấu tạm thời" có thể miêu tả được.

Trong lòng Tạ Doanh mềm nhũn..... Vài năm trước, cái nhìn thoáng qua ở trạm xe buýt đã khiến Tạ Doanh nhớ mãi đến tận bây giờ. Khi đó anh đã mong muốn được in dấu ấn của mình lên cơ thể Omega.

Sau hai năm quanh co, cuối cùng anh cũng thấy được hy vọng thực hiện mong muốn này.....

Khi Thẩm Thanh Đình thức dậy, trời đã tối đen.

Cậu choáng váng bò dậy khỏi giường, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày.

Mắt cá chân bị bong gân, kỳ ph. át tì. nh đến sớm, đi khám bệnh, ở lại nhà Tạ Doanh, rồi sau đó...

Nhớ lại những nụ hôn hỗn loạn buổi chiều, mặt Thẩm Thanh Đình nóng bừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!