Chương 24: (Vô Đề)

Vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng Tạ Doanh vừa hỏi, Thẩm Thanh Đình ngược lại cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực.

"Đi thôi..." Thẩm Thanh Đình nhỏ giọng nói, "Đừng ở bệnh viện."

Tạ Doanh lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy mở ra đưa cho cậu, sau đó lập tức đứng dậy, một tay đỡ vai Thẩm Thanh Đình, một tay luồn qua đầu gối bế cậu lên một cách vững vàng.

"Bây giờ em không thể tự đi được," Tạ Doanh không định cho cậu cơ hội từ chối, "Đừng cãi anh, lần này nghe anh."

Thẩm Thanh Đình vốn còn muốn nói gì đó, nghe vậy cũng mím môi không nói nữa.

Cậu cũng thật sự không còn sức lực để đi, Thẩm Thanh Đình cúi đầu, vùi mặt vào vai Tạ Doanh, lại giả vờ làm đà điểu, giả vờ như không có ai nhìn thấy cậu.

Cậu buộc phải ôm chặt vai Tạ Doanh, túi thuốc vốn treo trên tay theo động tác của hai người, leng keng va vào vai Tạ Doanh.

Tạ Doanh cúi đầu nhìn, im lặng tăng nhanh bước chân.

"Chỗ này cách bãi đậu xe rất gần, chịu khó một chút." Tạ Doanh nhỏ giọng an ủi, "Hơn nữa bệnh viện chỉnh hình khắp nơi đều là bệnh nhân bị thương không đi lại được, mọi người sẽ không chú ý đến em."

Anh cúi đầu, môi chạm vào đỉnh đầu Thẩm Thanh Đình, dịu dàng nói: "Thật sự không đâu, tin anh đi."

Thẩm Thanh Đình im lặng ôm chặt anh hơn, Tạ Doanh thậm chí cảm thấy, trán người nọ cọ nhẹ vào vai anh.

Bệnh viện ồn ào, nhưng anh chỉ có thể nghe thấy một tiếng "dạ" rất nhẹ rất nhẹ của Omega.

Sau khi lên xe, Tạ Doanh trước tiên gọi điện xin nghỉ.

Anh giải thích: "Ban đầu chỉ xin nghỉ buổi sáng, nghĩ rằng một buổi sáng là có thể xong việc, đợi buổi trưa ăn cơm xong sẽ đến văn phòng luật. Nhưng mà..."

Anh nhìn Thẩm Thanh Đình, vẻ mặt nghiêm túc lại có chút bất đắc dĩ: "Em... anh ở cùng em nhé."

Tạ Doanh lại nghẹn lời.

Có rất nhiều lời muốn nói, chẳng hạn như "Trạng thái hiện tại của em không thích hợp để ở một mình", "Ít nhất phải giúp em chuẩn bị thuốc ức chế hoặc pheromone" vân vân. Những lời này xoay vòng trong miệng Tạ Doanh vài lần, cuối cùng đều bị anh nuốt xuống.

Hai má Thẩm Thanh Đình càng lúc càng đỏ, hơi thở cũng dần dần nặng nề, Tạ Doanh đưa tay xoa tóc cậu, chỉ nói: "Anh ở cùng em nhé."

Trên đường đi hai người im lặng, không ai chủ động mở lời.

Thẩm Thanh Đình nhắm mắt dựa vào ghế, có vẻ như đã ngủ.

Đi qua một ngã tư, Tạ Doanh dừng xe, đến cốp xe lấy ra một chiếc áo khoác của mình cẩn thận đắp lên người Thẩm Thanh Đình.

Mùi hương thoang thoảng của vải nhung trên áo khoác từ từ lan tỏa trong không gian kín mít chật hẹp, Thẩm Thanh Đình nhăn mũi, mở mắt ra.

Tạ Doanh kéo áo đến tận cằm cậu, nhỏ giọng dỗ dành: "Áo của anh, em tạm dùng trước."

Bây giờ đang ở bên ngoài, nếu pheromone Alpha tỏa ra quá nhiều rất dễ gây hỗn loạn, Thẩm Thanh Đình hiểu rõ điều này.

Cậu rúc vào cổ áo khoác của Tạ Doanh, gần như vùi nửa khuôn mặt vào lớp vải mỏng manh ấy.

Mùi nước giặt hòa quyện cùng mùi khói cháy nồng nàn, hai mùi hương hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, vào lúc này lại trở thành cọng rơm cứu mạng cho Thẩm Thanh Đình.

Cậu hít hà từng chút một vào lớp áo trước mặt, mùi hương mãnh liệt tràn vào khoang mũi đang nóng ran lại mang đến cảm giác mát mẻ, sự khó chịu ở mắt cá chân cũng dần dần giảm bớt, ngay cả cơn đau nhức tuyến thể do kỳ ph. át tì. nh gây ra cũng không còn quá khó chịu nữa.

Thẩm Thanh Đình mơ màng nghĩ, bác sĩ quả nhiên không lừa cậu, pheromone thực sự là liều thuốc giảm đau tốt nhất...

"Khó chịu thì ngủ một lát đi."

Tạ Doanh tranh thủ lúc đèn đỏ dừng xe, anh đưa tay ra, nhưng lại do dự khi tay sắp chạm vào mặt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!