Thẩm Thanh Đình ngồi trên giường một lúc, càng ngồi càng thấy trán nóng ran khó chịu, tuyến thể sau gáy cũng bắt đầu âm ỉ đau.
Đúng như đã nói tối qua, cậu đã đưa lọ pheromone cho Ôn Tinh rồi —— hơn nữa, lát nữa Tạ Doanh sẽ đến, cho dù pheromone có ở trong tay, cậu cũng...
Thẩm Thanh Đình lắc đầu, không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Cậu gọi điện xuống cho bảo vệ, nói rõ tình hình.
Bác bảo vệ rất tốt bụng và có trách nhiệm, nói: "Cháu cho bác biết biển số xe của bạn trai cháu, bác sẽ nhập vào hệ thống, lát nữa để cậu ấy lái xe thẳng vào sân."
"..." Thẩm Thanh Đình chớp mắt, nhỏ giọng nói, "Không, không phải bạn trai ạ..."
Giọng cậu quá nhỏ, bảo vệ không nghe rõ, lớn tiếng hỏi: "Không phải cái gì?"
Thẩm Thanh Đình đành nói: "... Không phải bạn trai, chỉ là... bạn bè bình thường thôi ạ."
Bảo vệ cười khà một tiếng, không xoáy sâu vào chuyện "bạn trai" nữa, chỉ giục Thẩm Thanh Đình mau hỏi biển số xe.
Thẩm Thanh Đình ngẩn người hai giây, buột miệng nói ra một dãy số và chữ cái.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Đình cắn môi đầy ân hận.Tạ Doanh đến rất nhanh, khoảng mười lăm phút sau, xe anh đã dừng ở dưới ký túc xá.
Anh chạy một mạch lên lầu, đứng trước cửa phòng Thẩm Thanh Đình, giơ tay gõ cửa.
Đến khi nhìn thấy khuôn mặt hơi tiều tụy của Thẩm Thanh Đình, Tạ Doanh mới chợt nhận ra mình đã nín thở suốt quãng đường chạy lên lầu.
Anh cúi đầu dụi mắt, vội vàng tiến lên vài bước đỡ Thẩm Thanh Đình, để cậu dựa vào người mình.
"Sao lại thế này?" Tạ Doanh đỡ cậu ngồi lại giường, cúi đầu xem xét mắt cá chân cậu, nhíu mày hỏi, "Tối qua không phải vẫn còn ổn sao?"
Thẩm Thanh Đình nhỏ giọng nói: "Nhà tắm bị ch. ảy nước, sàn nhà trơn quá, em bị người ta giẫm phải chân, chắc là trật khớp rồi."
Dù sao Tạ Doanh cũng không chuyên nghiệp, nhìn mắt cá chân tím bầm của Thẩm Thanh Đình, anh không dám động vào.
"Đau lắm không?" Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Đình, vẻ mặt đầy lo lắng.
Thẩm Thanh Đình vốn cũng đang cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tạ Doanh, lại một lần nữa thở dài gần như không nghe thấy.
Khi mở miệng trả lời, Thẩm Thanh Đình bỗng thấy mũi hơi cay cay.
"..." Cậu hít hít mũi, thành thật đáp, "Dạ đau."
Không phải chưa từng bị thương, tập múa không thể nào không bị thương.
Tay từng bị gãy, dây chằng từng bị rách, cơ bắp ở lưng và eo lại càng không biết đã bị tổn thương bao nhiêu lần.
Thứ Thẩm Thanh Đình không thiếu nhất, chính là đủ loại băng dán vết thương.
Chuyện đã quen rồi, bây giờ Tạ Doanh hỏi, Thẩm Thanh Đình lại thấy hơi tủi thân.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu thở dài khe khẽ: "Xui xẻo."
Sau đó lại cong khóe môi, cười nhạt nói: "May mà tour diễn đã kết thúc, nếu không thì lỡ mất tiến độ rồi. Chỉ là không biết phải nghỉ bao lâu, sau khi khỏi rồi, hy vọng sẽ không bị thầy mắng."
Cậu nhún vai, cố tỏ ra thoải mái: "Múa mà, một ngày không luyện tập cơ bản là thầy có thể nhìn ra ngay."
Tạ Doanh nhìn mà thấy xót xa. Anh xoa đầu Thẩm Thanh Đình, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, đi bệnh viện thôi."
Anh cẩn thận dịch chuyển chân bị thương của Thẩm Thanh Đình, đứng dậy đi quanh phòng vài vòng, nói: "Không biết tình hình của em có cần nhập viện không. Nhưng mà... em ở tầng sáu, lại không có thang máy, chân thế này làm sao lên xuống lầu được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!