Alpha lại một lần nữa nâng cậu lên khỏi vòng tay, hai tay Tạ Doanh nâng mặt cậu lên, nhìn cậu thật sâu.
Vẫn nhíu mày, anh tiến lại gần, chạm vào chóp mũi Thẩm Thanh Đình, lặp lại: "Thẩm Thanh Đình, ở bên... anh đi, chúng ta hẹn hò đi."
Anh buông Thẩm Thanh Đình ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lòng bàn tay cẩn thận đỡ lưng cậu.
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ có vẻ mặt rõ ràng là căng thẳng và lo lắng.
Thẩm Thanh Đình cũng nhìn anh.
Lòng bàn tay đặt sau lưng cậu thật ấm áp, hơi nóng như thấm vào máu, lan ra khắp cơ thể.
Thẩm Thanh Đình cụp mắt xuống, chậm rãi đẩy tay Tạ Doanh ra, rời khỏi đầu gối anh.
Tạ Doanh cảm thấy lạnh lòng.
"Đình Đình—"
Thẩm Thanh Đình hắng giọng, ngồi xuống bên cạnh anh. Cậu nói trước khi Tạ Doanh hỏi thêm nhiều câu hỏi: "Em... em vẫn muốn suy nghĩ thêm một chút, được không?"
"..." Tạ Doanh sững người nửa giây, cười khổ: "Được, tất nhiên là được, tất nhiên em cần phải suy nghĩ..."
Thẩm Thanh Đình hiếm khi cắt ngang lời anh: "Bởi vì... bởi vì anh là... anh trai."
Giọng cậu rất nhỏ, lại cố tình làm mờ một cái tên nào đó, nói năng ngập ngừng.
Nhưng Tạ Doanh vẫn hiểu.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tạ Doanh cảm thấy mình như từ địa ngục trở về thiên đường.
So với đồng ý hay không đồng ý, muốn hay không muốn, bây giờ Thẩm Thanh Đình quan tâm là —
Anh là anh trai của người yêu cũ.
Tạ Doanh nhìn thấy hy vọng lớn lao từ câu nói đơn giản này. Anh cắn môi, cúi đầu cười thầm.
Sau khi cười xong, anh lại tự giễu trong lòng, ngày nào cũng thế này, tim thật sự không chịu nổi.
Chút lo lắng vừa rồi đã tan biến, Tạ Doanh mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Đình, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
"Được, thầy Tiểu Thẩm, vậy thì em—" Tạ Doanh chạm vào vành tai cậu, nói nhỏ: "Vậy thì em cứ từ từ suy nghĩ."
Nói xong, anh thầm bổ sung trong lòng, dù sao anh vẫn có thể chờ.
Nghĩ rồi lại gật đầu, như thể đang tán thành quan điểm của mình: "Em cứ từ từ suy nghĩ."
Nói xong, anh lại cau mày, không biết đang nhớ lại điều gì, vẻ mặt trở nên rất... kỳ quái.
Vài phút sau, anh gật đầu, trầm ngâm nói: "Ừm, anh đúng là anh trai."
Anh lại gật đầu với Thẩm Thanh Đình đang khó hiểu, nghiêm túc nói: "Gọi thêm vài tiếng nữa đi, anh thích nghe."
"..." Thẩm Thanh Đình cảm thấy má mình nóng bừng lên. Cậu trừng mắt, nhìn Tạ Doanh không thể tin được.
Cậu mím môi, nhìn ra là đã nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào vai Tạ Doanh.
Tạ Doanh đã chiếm đủ hời bằng lời nói, lại càng được đằng chân lên đằng đầu. Anh nắm lấy tay Thẩm Thanh Đình, mỉm cười nhìn cậu.
Thẩm Thanh Đình không chịu nổi bầu không khí này, dùng chút lực đẩy anh ra, rồi cầm túi xách của mình, định rời khỏi phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!