Chương 21: (Vô Đề)

Rất nhiều người đã từng gọi Thẩm Thanh Đình như vậy, nhưng chưa từng có ai gọi "Đình Đình" mà lại khiến cậu rung động đến thế.

Thẩm Thanh Đình cảm thấy tê dại từ miệng lan đến tận mang tai. Tạ Doanh đứng quá gần, pheromone nồng đậm của anh bao bọc lấy cậu, cơ thể sắp đến kỳ ph. át tì. nh không chịu nổi sự kí. ch thí. ch mãnh liệt ấy, ngay cả gáy cũng âm ỉ đau.

Bàn tay che mắt cuối cùng cũng được rời đi, Thẩm Thanh Đình mở mắt ra, lúc này mới phát hiện tầm nhìn trước mắt mình lại mờ nhòe.

Thẩm Thanh Đình chớp chớp mắt, khi nhìn rõ biểu cảm của người đối diện thì lại ngẩn người——

Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Tạ Doanh: một lọn tóc bên tai trái rũ xuống, bị ướt bởi mồ hôi lúc nào không hay, dính sát vào má; mí mắt ửng đỏ, đôi mắt cũng long lanh nước, quả thực là dáng vẻ có chút lúng túng và bối rối.

Nhưng điều thực sự khiến cậu ngạc nhiên là, trên mặt Tạ Doanh cũng hiện lên vẻ lưỡng lự và bối rối y hệt.

Tạ Doanh nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên má cậu, muốn chạm vào nhưng lại không dám dùng sức. Anh cứ áp tay lên mặt cậu như vậy, chỉ có đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua dái tai cậu.

Vẻ mặt Tạ Doanh phức tạp, anh nhìn sâu vào mắt Thẩm Thanh Đình, ngón tay cái miết nhẹ lên khóe miệng cậu

- chính là nơi vừa rồi anh đã vô tình chạm vào.

"Đình Đình, anh vốn dĩ có... anh vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói với em."

Chỉ v. uố. t ve khóe miệng Thẩm Thanh Đình dường như không thể khiến Tạ Doanh thỏa mãn. Lông mày anh khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Đình chất chứa quá nhiều điều. Anh chạm vào những sợi tóc rơi xuống mặt Omega, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, đưa tay ôm cậu vào lòng, rồi trầm giọng nói——

"Anh vốn định nói, tối qua anh cứ bực bội mãi vì lọ pheromone đó, nghĩ rằng hôm nay nhất định phải nói cho em biết, tối qua cứ nghĩ đến việc em đi mượn pheromone của người khác mà không đến tìm anh, anh tức đến mức không ngủ được."

Anh dần siết chặt vòng tay, ôm Thẩm Thanh Đình chặt hơn.

"Anh muốn nói, thầy Tiểu Thẩm à, em xem, vì em không đến mượn pheromone của anh, khiến anh tức giận đến mất ngủ, em có phải nên bồi thường cho anh chút gì đó không

- anh đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó sẽ nói, pheromone này em không được dùng."

Anh hơi buông Thẩm Thanh Đình ra, nhìn cậu từ trên xuống.

Dáng vẻ của Omega đã in sâu trong lòng anh rồi, nhưng Tạ Doanh vẫn cảm thấy mãi mãi cũng không thể nhìn đủ.

"... Anh đã nghĩ ra rất nhiều cách nói trước rồi, en biết đấy, anh luôn có cách khiến em không thể từ chối..." Tạ Doanh nâng mặt Thẩm Thanh Đình lên, giọng nói rất nhẹ, "Nhưng bây giờ anh không muốn làm vậy nữa. Anh không muốn vòng vo tam quốc, không muốn dùng mấy 'mánh khóe' này để khiến em phải thỏa hiệp. Đình Đình, anh..."

Tạ Doanh thở ra một hơi, anh nhắm mắt lại, yết hầu trượt lên xuống một cách dữ dội —

"Đừng dùng pheromone của người khác."

Cánh tay đang ôm eo Thẩm Thanh Đình bỗng nhiên siết chặt, khiến cậu đau nhói.

"Đừng dùng pheromone của người khác, Thẩm Thanh Đình." Tạ Doanh nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt nóng rực, một Alpha khi không còn nụ cười dịu dàng thường ngày toát ra một áp lực không thể xem nhẹ, "Anh biết, Omega luôn có những lúc cần pheromone, việc tìm một Alpha quen biết để mượn một chút là chuyện rất bình thường, thậm chí còn chẳng tính là đánh dấu tạm thời.

Nhưng không được, anh không chấp nhận được."

Môi anh mấp máy, dường như mỗi một câu nói ra đều vô cùng khó khăn.

"Việc trên người em xuất hiện pheromone của Alpha khác, anh không chấp nhận được." Tạ Doanh nhìn Thẩm Thanh Đình, lại một lần nữa ôm cậu vào lòng, "Trên người em, chỉ có thể có pheromone của anh... Thẩm Thanh Đình, em có biết không, từ... từ lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ, sau này, sau này nhất định sẽ có một ngày, phải để cho từ đầu đến chân của em đều thấm đẫm pheromone của tôi."

Chưa kịp để Thẩm Thanh Đình hiểu được ý nghĩa của câu nói này, mùi khét của ngòi lửa lại một lần nữa ập đến.

Lần này mùi nồng nặc hơn bất cứ lần nào trước —

... Bởi vì lần này, Tạ Doanh cuối cùng đã tách môi Thẩm Thanh Đình ra.

Đầu lưỡi mềm mại len lỏi vào khoang miệng của Omega, pheromone cũng đồng thời tràn ngập vào..... Bình thường nhìn thì chỉ thấy sự khác biệt giữa gầy yếu và cường tráng, chỉ đến những thời khắc quan trọng thế này mới thấy được, Omega khi đối mặt với Alpha vẫn hoàn toàn không có sức chống cự.

Những ngón tay của Thẩm Thanh Đình bấu chặt vào vai Tạ Doanh, các khớp xương trắng bệch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!