Chương 2: (Vô Đề)

Rời khỏi ba Alpha không biết đeo dụng cụ ngăn cắn kia, cuối cùng Thẩm Thanh Đình cũng cảm thấy đầu óc hỗn loạn của mình tỉnh táo hơn một chút.

Cậu dựa vào bức tường ở hành lang bệnh viện, trong lòng ngạc nhiên khi nhận ra mình rất bình tĩnh.

So với cảm giác đau lòng hay tức giận, chuyện xảy ra hôm nay khiến Thẩm Thanh Đình cảm thấy mất mặt nhiều hơn. Giờ đây, khi Tạ Kiến Ninh không có mặt trước mắt, cậu càng không muốn nghĩ đến, tránh được phiền lòng.

Thẩm Thanh Đình ngồi một lát rồi đứng dậy định rời đi. Nhưng vừa mới đứng lên, Tạ Doanh đã bước ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Thanh Đình hơi sững sờ. Cậu lấy điện thoại ra xem giờ—

Vừa đúng hai phút.

"Tiểu Thẩm, tôi lái xe tới, để tôi đưa em về ký túc xá trước."

Có lẽ Tạ Doanh cũng tức giận không ít, ánh mắt lộ vẻ u ám. Anh nhấn nhẹ lên vùng gi.ữ. a hai chân mày, khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy.

"Không cần đâu, em gọi xe về là được rồi," Thẩm Thanh Đình nhẹ giọng từ chối. "Cũng không xa lắm."

Tạ Doanh vẫn khăng khăng muốn đưa cậu đi: "Sắc mặt em trông tệ lắm, hơn nữa trời cũng tối rồi. Ký túc xá của đoàn kịch các em lại nằm ở nơi hẻo lánh, để em về một mình, tôi không yên tâm."

Thật ra, Thẩm Thanh Đình hiện giờ không muốn nói nhiều với Tạ Doanh, đây là một kiểu giận lây. Thẩm Thanh Đình biết rõ Tạ Doanh vô can, nhưng không thể không vì chuyện của Tạ Kiến Ninh mà trút giận sang anh.

Cậu tùy tiện tìm một lý do: "Anh, hay là... anh ở lại giúp Tạ Kiến Ninh đi..."

Tạ Doanh thản nhiên ngắt lời: "Tôi ở lại xử lý không thích hợp. Tôi đã gọi luật sư từ văn phòng luật khác tới rồi, họ đang trên đường."

Thẩm Thanh Đình mím môi, không biết phải từ chối thế nào nữa, đành gật đầu, khẽ nói: "Làm phiền anh rồi."

Trước khi rời đi, Thẩm Thanh Đình ghé qua quầy y tá.

Cậu đã không còn hy vọng gì về tương lai với Tạ Kiến Ninh và cũng quyết tâm tìm cơ hội chia tay. Nhưng vì phép lịch sự, hoặc có lẽ là chút tôn nghiêm cuối cùng giữa những người yêu nhau, cậu vẫn để lại số điện thoại của mình trong danh bạ liên lạc của Tạ Kiến Ninh.

Khi y tá nhập số của cậu vào hệ thống, Thẩm Thanh Đình lấy điện thoại ra, tìm tất cả phương thức liên lạc của Tạ Kiến Ninh rồi đưa toàn bộ vào danh sách đen.

Tạ Doanh đứng sau lưng cậu, lặng lẽ nhìn cậu làm những điều đó. Anh không nói gì, chỉ khẽ sờ lên dụng cụ ngăn cắn của mình. Sau đó, anh xác nhận lại lịch sử thanh toán viện phí của Tạ Kiến Ninh với y tá rồi cùng Thẩm Thanh Đình một trước một sau rời khỏi bệnh viện.

Luật sư mà anh gọi đến làm việc rất nhanh. Xe vừa khởi động, phía bên kia đã gọi điện báo cáo tình hình.

"Ngừng lại, không cần báo cáo với tôi," Tạ Doanh nói, "Cứ xử lý theo quy trình là được. Những việc sau này các anh tự sắp xếp, không cần thông báo cho tôi."

Cúp máy xong, anh liếc qua màn hình điện thoại, lại thấy tin nhắn của Tạ Kiến Ninh gửi đến:

[Anh, anh hai, anh trai tốt của em! Đừng quên lời em vừa nói nhé! Mau giúp em khuyên Đình Đình! Giờ em ấy không trả lời tin nhắn cũng chẳng nghe điện thoại của em nữa!]

Tạ Doanh cau mày, khóa màn hình điện thoại rồi ném sang một bên, không thèm để ý thêm.

"Vẫn địa chỉ cũ, đúng không?" Sau vài giây im lặng, anh nhắc đến một địa danh, "Tôi nhớ lần trước em ở đó. Em chưa chuyển nhà chứ?"

Thẩm Thanh Đình lắc đầu, đáp: "Em chưa," rồi khách sáo nói thêm: "Anh nhớ giỏi thật."

Ngón tay của Tạ Doanh khẽ co lại trên vô lăng, anh hắng giọng, nhẹ nhàng nói: "Thói quen nghề nghiệp thôi."

Sau đó, cả đoạn đường hai người đều im lặng, không ai chủ động bắt chuyện.

Thẩm Thanh Đình thực sự cảm thấy rất mệt. Buổi diễn ban ngày đã khiến cậu kiệt sức, chuyện buổi tối lại càng làm cậu thêm bực bội. Chỉ mới đi được nửa chặng đường, mí mắt của cậu đã nặng trĩu, sắp khép lại.

Đúng lúc dừng chờ đèn đỏ, Tạ Doanh khẽ nói: "Mệt thì cứ ngủ một chút đi, còn khoảng 10 phút nữa là tới, đến nơi tôi sẽ gọi."

Câu nói này như mở công tắc nào đó, cơn buồn ngủ của Thẩm Thanh Đình lập tức ập tới, cậu nhắm mắt lại ngay giây sau đó và chìm vào giấc ngủ sâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!