Chương 16: (Vô Đề)

Vừa nghĩ như vậy, cậu lại thấy mọi thứ xung quanh cứ sai sai thế nào.

Thẩm Thanh Đình lại nhớ đến một chuyện Tạ Doanh từng kể.

Lúc đó, anh nói anh đã từng xem một buổi biểu diễn của cậu cùng đồng nghiệp ở văn phòng luật

- lẽ ra anh đã mua vé để tự mình đi xem, nhưng lại đột nhiên có việc bận, lỡ mất. Sau đó, văn phòng luật tổ chức hoạt động tập thể, anh mới đi xem cùng họ.

Khi ấy, Thẩm Thanh Đình chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh không muốn đi xem cùng đồng nghiệp, nên chỉ an ủi đơn giản rằng, chỉ là một buổi biểu diễn thôi mà, khi nào xem cũng được.

Tạ Doanh lại nói: "Không giống nhau."

Không giống nhau chỗ nào? Khác nhau ra sao?

Câu hỏi này khiến cậu không dám nghĩ sâu thêm.

Thẩm Thanh Đình vỗ vỗ mặt, nhanh chóng ngừng suy nghĩ về những điều này.

Tạ Doanh là một người rất chu đáo, làm việc gì chắc chắn cũng tỉ mỉ và ân cần, những điều này chẳng thể hiện được điều gì cả.

Hơn nữa... dù sao thì giữa họ vẫn còn một mối quan hệ tế nhị là "anh trai của người yêu cũ" và "người yêu cũ của em trai", nếu Tạ Doanh thật sự có ý gì đó, chẳng phải quá hoang đường sao?

Cậu lắc đầu, xua tan những suy nghĩ vẩn vơ, tiện tay buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo, rồi đứng dậy đi vào bếp lấy quả trứng luộc vừa bỏ vào nồi.

Lúc này, Ôn Tinh quay về

- mỗi sáng cậu ta đều ra ngoài mua sữa đậu nành.

Khẩu vị ăn uống của hai người khá giống nhau, đều thích uống sữa đậu nành, nhưng lại khá kén chọn, nhất định phải uống sữa đậu nành mới xay buổi sáng.

Cậu ta xách hai cốc sữa đậu nành nóng hổi, mông đẩy cửa, vừa xoa tai vừa nói: "Ngoài trời lạnh quá, hình như mưa cả đêm qua, mặt đất vẫn còn ướt."

Nhắc đến chuyện mưa, Thẩm Thanh Đình lại thấy hơi lúng túng. Cậu ậm ừ một tiếng, đưa tay đẩy quả trứng luộc còn lại về phía Ôn Tinh.

Sau khi hai người yên lặng ăn sáng xong, Ôn Tinh nhìn về một hướng nào đó, vẻ mặt trầm ngâm, hỏi: "Đình Đình, bó hoa kia là cậu mua à?"

Động tác dọn vỏ trứng của Thẩm Thanh Đình khựng lại. Cậu không biết nói dối, chỉ đành cắn răng nói thật: "Không phải."

Lông mày Ôn Tinh nhíu chặt: "Chẳng lẽ là tên Alpha chó chết đó tặng?!"

Giọng nói của Ôn Tinh vang dội, có thể coi là độc nhất vô nhị trong cả dàn nhạc. Thẩm Thanh Đình giật mình, thực sự không hiểu nổi...

Việc Tạ Doanh tặng hoa, sao lại khiến Ôn Tinh tức giận như vậy?

Nửa phút sau, Thẩm Thanh Đình mới phản ứng lại, Alpha mà cậu ta nói chắc là... Tạ Kiến Ninh.

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu vội vàng nói: "Không phải anh ta, chúng tôi đã chia tay rồi, là..."

Cậu không nói nên lời.

Ôn Tinh nhanh nhạy ngửi thấy mùi nhiều chuyện, kích động hỏi: "Là... là ai? Đình Đình có đào hoa mới rồi à?!"

"Không phải, không phải!" Thẩm Thanh Đình vội vàng phủ nhận, "Anh ấy, anh ấy là... là anh trai của Tạ Kiến Ninh. Chúng tôi, chúng tôi không phải như cậu nghĩ đâu..."

Ôn Tinh "ồ ồ" vài tiếng, vẻ mặt bình tĩnh hơn hẳn.

Sau khi giúp Thẩm Thanh Đình dọn dẹp rác trên bàn ăn, vẻ mặt cậu ta lại trở nên kỳ quặc. Lần này, cậu ta chỉ vào lọ tinh dầu trên bàn trà, cười ranh mãnh: "Đình Đình, lọ tinh dầu đó... tôi nhớ cũng là do người khác tặng cậu mà, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!