Thẩm Thanh Đình không nói gì, chỉ lắc đầu.
Sau khi thanh toán rời khỏi cửa hàng tiện lợi, hai người im lặng đi trên đường, người trước kẻ sau.
Tạ Doanh ôm bóng rổ và đồ bơm bóng trong lòng, lặng lẽ đi theo sau Thẩm Thanh Đình.
Hai chiếc bóng dài chồng lên nhau, in trên mặt đường trước mặt họ.
Thẩm Thanh Đình đột nhiên dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn Tạ Doanh.
Tâm trạng cậu không tốt, nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn sáng lên trong bóng tối.
Tạ Doanh bước nhanh hai bước đến trước mặt Thẩm Thanh Đình, nhẹ giọng nói: "Mây đêm nay đẹp thật đấy."
Anh ôm bóng rổ và bơm bóng vào lòng, đưa tay phải chỉ về phía xa, rồi nói: "Mây dày đặc thế này, chắc lát nữa sẽ mưa ha?"
Thẩm Thanh Đình nhìn theo ngón tay của anh ngước lên nhìn, chậm rãi lắc đầu, không biết là muốn nói "không đâu" hay là "không biết".
Cậu chỉ đưa ra một phản ứng nhạt nhẽo như vậy, rồi lại cúi đầu tiếp tục đi.
Tạ Doanh thở dài trong lòng.
Cũng không biết cậu bị làm sao nữa...
Rõ ràng là Thẩm Thanh Đình không muốn nói
- cậu cũng không phải là người có thể tùy tiện tâm sự với người khác; vừa rồi thử nói sang chuyện khác để an ủi cậu, xem ra cũng không có tác dụng gì.
Tạ Doanh âm thầm lắc đầu, tạm thời chưa nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi theo sau cậu như chiếc bóng, cùng cậu đi hết con đường dài này.
Nơi này rất kỳ lạ, cách đó không xa có quán thịt nướng rất nổi tiếng, trong vòng vài trăm mét có tòa nhà văn phòng thương mại, nhưng cứ đi mãi, xung quanh lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Sự yên tĩnh và náo nhiệt chỉ cách nhau một con phố.
Tiếng ồn ào của đám đông ở ngay phía sau, nhưng lúc này xung quanh họ lại im ắng.
Như thể bị kéo vào một kết giới vô hình.
Thẩm Thanh Đình vẫn không nói gì, Tạ Doanh cũng yên lặng không hỏi gì, hai người cứ như vậy, thong thả dạo bước trên con đường này.
Trong lòng Thẩm Thanh Đình nghĩ rất nhiều, nhưng những cảm xúc phức tạp này tóm lại chỉ là một câu.
Nhiều người bảo cậu cố lên như vậy, nhiều người bảo cậu kiên trì như vậy. Cậu thật sự cũng muốn biết, còn có thể cố lên thế nào nữa, còn có thể kiên trì thế nào nữa đây?
Những người bạn quen thuộc từng người một rời khỏi giới này, vì tiền, vì tương lai, vì không còn phù hợp nữa... Mỗi người trước khi đi đều nói với cậu, phải cố lên, phải kiên trì, như thể tương lai của Thẩm Thanh Đình chính là tương lai của họ.
Hay nói cách khác, tương lai của họ dường như đã trở thành tương lai mà Thẩm Thanh Đình phải gánh vác.
Nếu là người lạc quan hơn, căn bản sẽ không để tâm đến những lời này, hoặc sẽ cảm thấy, đây chỉ là một lời chúc bình thường, là một loại kỳ vọng... "Tôi không thể kiên trì, nên tôi hy vọng cậu có thể kiên trì".
Nhưng nghe nhiều lời kỳ vọng như vậy, Thẩm Thanh Đình không thể tránh khỏi việc lại bắt đầu tự gây khó dễ cho mình.
Múa là điều cậu thích, lẽ ra phải khiến người ta vui vẻ, nhưng một khi mang theo "kỳ vọng" này, niềm yêu thích ấy bắt đầu trở nên nặng nề.
Nỗi băn khoăn này đã xuất hiện từ rất lâu rồi
- học múa là một việc rất khó, cần phải có năng khiếu, phải chịu khó, cũng phải chịu khổ. Những người không thể kiên trì, bỏ cuộc giữa chừng mới là số đông, từ nhỏ đến lớn, Thẩm Thanh Đình đã chứng kiến quá nhiều người bỏ cuộc giữa chừng.
Và không biết từ khi nào, dường như mỗi người muốn rời khỏi ngành này, khi chia tay đều nói với cậu, cậu phải cố lên, phải kiên trì, nhất định đừng giống như tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!