Chương 13: (Vô Đề)

Lần đó, Tạ Doanh vẫn không đuổi kịp Thẩm Thanh Đình.

Chiếc xe quay đầu ngược lại đã mất quá nhiều thời gian, Thẩm Thanh Đình đợi được xe buýt của mình và lên xe trước.

Tạ Doanh đứng ở đầu đường chờ quay đầu, nhìn từ xa cậu Omega gầy yếu chen lên chiếc xe buýt đông đúc.

Ánh đèn sáng trưng trong xe, dù cách cả một con đường, Tạ Doanh vẫn có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt lo lắng của Thẩm Thanh Đình.

Có vẻ cậu chưa từng chen chúc trên xe buýt giờ cao điểm, nét mặt lộ rõ vẻ bồn chồn. Cậu bị dòng người xô đẩy vào giữa, khuôn mặt ửng đỏ vì nóng bức.

Nửa phút sau, cửa xe cuối cùng cũng đóng lại, Thẩm Thanh Đình thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nép mình trong một góc nhỏ.

Cậu thận trọng giữ một khoảng cách nhỏ, gần như không thể nhận ra với những người lạ xung quanh, đôi môi khẽ mím lại.

Chỉ vỏn vẹn một, hai phút ngắn ngủi, vậy mà khoảng thời gian ngắn ngủi ấy lại khiến Tạ Doanh và Thẩm Thanh Đình lỡ mất nhau.

Tạ Doanh không đuổi kịp Thẩm Thanh Đình, xe của anh và xe buýt của cậu, một trước một sau rời khỏi ngã tư đó. Một người đi thẳng, một người rẽ phải.....

Ánh sáng trước mắt lại dần sáng lên.

Trên màn hình chiếu, buổi biểu diễn của Thẩm Thanh Đình được phát lại lần thứ hai đến đoạn kết.

Video tự động dừng lại ở cảnh các diễn viên cúi chào, hơn hai mươi vũ công xếp thành ba hàng trên sân khấu, nở nụ cười rạng rỡ nhất, gửi lời cảm ơn đến khán giả bên dưới.

Thẩm Thanh Đình không phải diễn viên chính, vị trí đứng khá xa trung tâm, thế nhưng Tạ Doanh đã xem đi xem lại nhiều lần, sớm đã ghi nhớ vị trí của cậu.

Tạ Doanh dựa vào ghế sofa, ánh mắt dán chặt vào cậu Omega ở góc màn hình, vẫn cảm thấy tất cả mọi người trên sân khấu cộng lại cũng không sáng rực rỡ bằng người đó.

Đèn cảm ứng trong phòng lúc sáng lúc tối, mãi đến 10 giờ tối, Tạ Doanh mới đưa tay tắt điều khiển.

Anh ngồi thêm một lúc trên ghế, không biết đang suy nghĩ điều gì. Sau đó, màn đêm dần buông xuống, anh mới đứng dậy rời khỏi căn phòng.

Trước khi trở về phòng ngủ, Tạ Doanh dừng bước, rẽ sang hướng khác.

Lọ tinh dầu hôm nay mua ở trung tâm thương mại thực ra là một bộ hai lọ. Tặng Thẩm Thanh Đình một lọ, Tạ Doanh giữ lại một lọ, để trong cốp xe, đến khi về nhà mới tiện tay mang lên.

Tạ Doanh nhanh chóng xé bao bì, đưa lọ tinh dầu lại gần, ngửi kỹ.

Sau khi biết mùi hương của Thẩm Thanh Đình là hoa mai, mùi hương của lọ tinh dầu này cũng trở nên dễ chịu hơn.

Lòng bàn tay Tạ Doanh nâng niu lọ tinh dầu, thầm nghĩ không biết mùi hương hoa mai này được tái hiện chân thực đến mức nào.

Không biết... pheromone của Thẩm Thanh Đình có phải là mùi hương này không.

Nửa tháng sau đó, Tạ Doanh khá im hơi lặng tiếng, không chủ động liên lạc với Thẩm Thanh Đình nữa.

Một là, buổi biểu diễn vẫn chưa kết thúc, Thẩm Thanh Đình chắc hẳn rất vất vả, không có thời gian nghỉ ngơi ngoài lịch diễn, Tạ Doanh cũng không muốn làm phiền cậu.

Hai là... đối với Thẩm Thanh Đình, không thể thúc ép quá mức.

Thời gian trước, bất kể là vì lý do chính đáng nào, tần suất liên lạc của họ thật sự có phần quá mức.

Chỉ là, đạo lý thì là vậy, nhưng thực sự làm được thì...

Tạ Doanh nằm trên giường trở mình.

Đã lâu không được nghe giọng Thẩm Thanh Đình, Tạ Doanh cảm thấy bứt rứt trong lòng.

Anh mò lấy điện thoại, nhìn khung chat với Thẩm Thanh Đình trong bóng tối——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!