Pheromone của Thẩm Thanh Đình có mùi hoa mai, mà mùi hương của túi thơm anh vừa tặng lại trùng hợp cũng là mùi hoa mai.
Mấy ngày trước, Thẩm Thanh Đình còn miêu tả mùi hương của lửa cậu nhóm lên giống như... mùi hương còn sót lại sau khi hương thơm cháy hết.
Câu nói ngắn ngủi ấy như một bông hoa nở rộ trong lòng Tạ Doanh.
Tuy nhiên, trên mặt vị luật sư đại tài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ thản nhiên tỏ ra ngạc nhiên: "Thật sao? Trùng hợp vậy à?"
Sau đó, anh tránh né chủ đề nhạy cảm về pheromone, chuyển sang nói: "Vậy thì sau này phải đặt trước rồi đấy, không thì khó mua lắm."
Thẩm Thanh Đình gãi đầu, cúi xuống nhìn túi thơm trên tay, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi là em nghĩ nhiều rồi."
Tạ Doanh mỉm cười xua tay, nói: "Chuyện trùng hợp như vậy, đổi lại là tôi cũng sẽ nghi ngờ thôi — nhưng tôi thật sự không có ý đó."
Thẩm Thanh Đình mỉm cười, mím môi, không nói gì nữa.
Sau khi tạm biệt lần nữa, cậu xách túi thơm và túi của mình, quay trở lại nhà hát.
Nhìn từ gương chiếu hậu thấy bóng dáng Thẩm Thanh Đình khuất dần, Tạ Doanh thở phào nhẹ nhõm. Anh tháo dụng cụ ngăn cắn, chống tay lên trán tựa vào ghế lái một lúc, rồi mỉm cười lắc đầu.
Anh thừa nhận, kể từ sau khi xảy ra chuyện với Tạ Kiến Ninh, mỗi lần gặp Thẩm Thanh Đình, anh gần như đều lên sẵn rất nhiều kế hoạch trong đầu — gặp nhau khi nào, với lý do gì, gặp rồi thì nói gì, lần gặp này xong thì làm sao để tạo tiền đề cho lần gặp sau... gần như mọi thứ anh đều tính toán rất kỹ lưỡng.
Lọ tinh dầu thơm hôm nay anh chọn dĩ nhiên cũng được lựa chọn cẩn thận. Tuy nhiên, việc anh nói rằng mùi hoa mai rất hợp với Thẩm Thanh Đình thì tuyệt đối là thật lòng.
Mùi hương thoang thoảng mà lại lưu luyến ấy, quả thực rất giống với chính con người Thẩm Thanh Đình.
Thế nhưng Tạ Doanh không ngờ rằng, đó lại chính là mùi pheromone của Thẩm Thanh Đình!
Thật sự là trời đất chứng giám, anh tuyệt đối không hề có ý định nói chuyện mập mờ thế này với Thẩm Thanh Đình vào lúc này!
Tính cách Thẩm Thanh Đình vốn trầm lặng, cũng không quá nhiệt tình trong việc kết bạn, bản thân anh lại là anh trai của người yêu cũ cậu, thân phận này đã đủ ngượng ngùng rồi, nếu lại nói chuyện kỳ quặc thế này khi chưa thân thiết lắm thì thật sự là...
Thật sự là rất dễ bị coi là quấy rối t. ình d. ục.
May mà Thẩm Thanh Đình suy nghĩ đơn giản, không nghĩ nhiều, cũng may là những gì anh nói đều là sự thật nên không cảm thấy chột dạ.
Nhưng mà...
Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy chứ...
Tạ Doanh mỉm cười.
Anh khởi động xe, tâm trạng vui vẻ lái xe về nhà.
Khi rẽ qua một ngã tư nào đó, nhân viên bán hàng túi thơm lúc nãy gửi cho anh một tin nhắn.
[Anh Tạ ơi, quà tặng rồi chứ ạ [cười toe toét] Bạn gái có hài lòng không ạ?]
Tạ Doanh tranh thủ gõ vài chữ: [Không phải bạn gái.]
Nghĩ lại rồi lại xóa đi, ngón cái và ngón trỏ cọ xát vào nhau, suy nghĩ hai giây rồi trả lời: [Hài lòng].
Cô nhân viên bán hàng lại nói thêm vài câu khác, Tạ Doanh không đọc kỹ, khóa điện thoại lại.
Anh tiện tay ném điện thoại sang ghế phụ, tay trái chống trán, nụ cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng.
Anh nghĩ, ai nhìn vào mà chẳng nói một câu là ông trời đang giúp anh chứ?
Tâm trạng Tạ Doanh rất tốt, đến mức kẹt xe giờ cao điểm cũng không thấy khó chịu nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!