Chương 1: (Vô Đề)

[Anh ở đâu? Sao điện thoại không gọi được.]

[Em vừa diễn xong.]

[Liên hoan tối nay em không tham gia, muốn đi ăn chung không?]

Thẩm Thanh Đình cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị ba tin nhắn mà cậu vừa gửi.

Ba tin nhắn này cách nhau khoảng một tiếng rưỡi, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời.

Thẩm Thanh Đình nhẹ nhàng nhíu mày, kiên nhẫn bấm gọi thêm một cuộc điện thoại.

Âm nhạc chờ máy vui vẻ, dễ nghe lúc này lại chỉ khiến tâm trạng Thẩm Thanh Đình thêm phần bất đắc dĩ.

Khoảng nửa phút sau, nhạc chờ ngừng lại, cuộc gọi tự động bị cắt vì không có người nghe máy.

Cậu khóa màn hình điện thoại, không tiếp tục để tâm đối phương có trả lời hay không, sau đó thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi rạp hát từ cửa sau.

Trên đường về ký túc xá, Thẩm Thanh Đình nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng Ôn Tinh.

"Đình Đình, hôm nay diễn xuất thế nào, thuận lợi không?"

Nghe cậu ta nhắc đến buổi diễn, Thẩm Thanh Đình khẽ thả lỏng đôi chút. Cậu mím môi, đáp: "Mọi thứ đều thuận lợi, rất viên mãn, phản hồi từ khán giả cũng rất tốt."

"Haha, vậy thì tốt quá! Không uổng công cậu đã vất vả chuẩn bị!" Ôn Tinh nói, "Tiếc ghê, hôm nay tôi có tiết nên không xem được. Đúng rồi Đình Đình, tối nay cậu vẫn không tham gia liên hoan à? Thế cậu định đi ăn cùng Tạ Kiến Ninh sao? Tôi vừa mới tan học, nếu cậu không bận gì thì chúng ta đi ăn tối cùng nhau nha!"

Vừa mới thả lỏng đôi chút, lông mày Thẩm Thanh Đình lại khẽ nhíu lại, giọng nói cũng thấp hơn: "Vậy chúng ta cùng đi, cậu muốn ăn gì?"

"Được đó!" Ôn Tinh hớn hở reo lên, "Để tôi xem tối nay ăn gì ngon!"

Cũng giống như Thẩm Thanh Đình, Ôn Tinh là một nam Omega. Cả hai đều là những diễn viên nổi tiếng của nhà hát nghệ thuật hàng đầu Hải Thành. Điểm khác biệt là Thẩm Thanh Đình chuyên về vũ đạo, còn Ôn Tinh lại tập trung vào biểu diễn thanh nhạc.

Mối quan hệ giữa hai người khá tốt, chỉ cần có thời gian, họ thường xuyên đến xem các buổi biểu diễn của nhau.

Tuy nhiên…

Trong lòng Thẩm Thanh Đình có chút bất an. Lời nhắc đến Tạ Kiến Ninh vừa rồi từ Ôn Tinh khiến tâm trạng cậu nặng trĩu.

Tạ Kiến Ninh, bạn trai của cậu, không mấy hứng thú với những buổi diễn của cậu. Dù ngoài miệng luôn nói "Anh thích xem em khiêu vũ", nhưng thực tế gã luôn tìm cách không đến. Hiếm hoi lắm gã mới xuất hiện, nhưng cũng chỉ ngồi ở hàng ghế khán giả lén chơi điện thoại.

Còn hôm nay thì hoàn toàn biến mất.

Thẩm Thanh Đình nhắm mắt lại, dựa người vào ghế sau của taxi.

Tháng tư, thời tiết không nóng cũng không lạnh, từng cơn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt cậu, nhưng vẫn không thể xoa dịu tâm trạng đang rối bời.

Sau buổi biểu diễn, cậu đã tẩy sạch lớp trang điểm sân khấu dày nặng. Hiện tại, khuôn mặt Thẩm Thanh Đình trông vô cùng sạch sẽ và thanh thoát. Thế nhưng, cậu vẫn cảm giác như mí mắt còn sót lại dấu vết của lớp phấn trang điểm. Cậu vươn lòng bàn tay xoa xoa, nhưng mãi vẫn không cảm nhận được gì.

Cậu mở mắt nhìn ra cửa sổ xe, nơi khung cảnh bên ngoài đang nhanh chóng lùi lại phía sau. Trong lòng Thẩm Thanh Đình lại một lần nữa tràn ngập băn khoăn về tương lai của mối quan hệ này.

Có lẽ, cậu nên tìm một cơ hội để nói chuyện rõ ràng với Tạ Kiến Ninh..... Chỉ là, Thẩm Thanh Đình thật không ngờ, cơ hội ấy lại đến nhanh như vậy.

Hai mươi phút sau, cậu vội vàng xuống xe, chạy thẳng đến bệnh viện. Trong lúc chờ thang máy, cậu tranh thủ gọi điện cho Ôn Tinh, nói rằng có việc đột xuất, buổi tối không thể đi ăn cùng cậu ta được.

Có lẽ vì giọng điệu của cậu quá lạnh lùng, Ôn Tinh giật mình, liên tục hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, rồi lại không kịp đợi câu trả lời mà vội vàng dặn cậu đừng quá lo lắng.

Cúp điện thoại xong, Thẩm Thanh Đình bước vào thang máy. Cửa thang máy từ từ khép lại, phản chiếu khuôn mặt cậu lạnh lùng đến mức gần như vô cảm.

Cậu đưa tay chạm nhẹ khóe mắt, thở dài không thành tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!