Trong lòng có chủ ý, Phó Dư Sí quay đầu hỏi Tôn Hạ:
"Có rảnh phòng nghỉ không?"
Một bên có nhân viên công tác nghe thấy, vội vàng trả lời:
"Có, tôi dẫn anh em đi."
Nói là phòng nghỉ, nhưng thật ra gọi là phòng thay đồ thì chuẩn xác hơn.
Không gian không lớn, chỉ chừng mười mét vuông. Phó Dư Sí gần như là bế người vào, vừa bước vào đã khóa cửa lại.
Trong không gian chật hẹp, lúc này chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Diệp Nịnh chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, mềm nhũn, sau cổ khối thịt kia ngứa đến lợi hại, thậm chí còn có chút căng đau.
Cậu giơ tay định chạm vào, giây tiếp theo đã bị Phó Dư Sí ngăn lại.
Giọng nói đối phương trầm thấp:
"Bảo bối, để anh giúp em xem."
Một tay anh đỡ eo, một tay ôm lấy bối, kéo cậu ôm vào lòng. Diệp Nịnh dựa phần lớn trọng lượng vào anh, cúi đầu tựa trước ngực anh, ánh mắt mông lung, hô hấp dồn dập.
Phó Dư Sí cúi đầu, nâng bàn tay, thật cẩn thận ấn xuống tuyến thể sau cổ cậu.
Mùi chanh thanh mát xộc vào mũi.
Hương vị dịu nhẹ tỏa khắp trong không gian, quanh quẩn dưới chóp mũi.
Giống hệt như con người Diệp Nịnh vậy, từng chút từng chút thấm vào tim Phó Dư Sí, xua tan hết buồn phiền và nặng nề, chảy đến tận xương tủy, khiến anh say mê, cam nguyện chìm đắm trong đó.
Diệp Nịnh nắm chặt lấy áo trước ngực anh, khó nhịn mà rên khẽ.
Cậu cảm thấy thân thể mình đang khao khát mãnh liệt một thứ gì đó, không thể khống chế, bất an và xao động bao phủ lấy cậu. Tựa như chỉ khi nắm chặt người trước mặt mới có thể vơi đi phần nào.
Phó Dư Sí nhìn thấy người trong ngực run khẽ, tuyến thể sau cổ lộ ra trong không khí, nhỏ nhắn, nhô lên một khối thịt mềm, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Cổ họng anh trượt lên xuống, đáy mắt nhiễm màu d*c v*ng.
Anh phóng ra tin tức tố để trấn an cậu, bởi sợ Diệp Nịnh không chịu nổi, nên vẫn kiềm chế lượng, dù trong lòng giờ phút này chỉ muốn chẳng màng tất cả mà khiến toàn thân em ấy đều ngập trong hương vị của mình.
Lửa nóng bao quanh, thân mình Diệp Nịnh càng thêm mềm nhũn. May nhờ Phó Dư Sí kịp ôm lấy, cậu mới không ngã xuống đất.
"Bảo bối, ôm chặt anh."
Diệp Nịnh theo bản năng vòng tay qua cổ anh.
Con ngươi đen thẳm của nam nhân bùng lên ngọn lửa nóng cháy, anh kề sát tai cậu, khàn giọng dụ dỗ:
"Cho anh cắn một ngụm được không?"
Đôi mắt mông lung của Diệp Nịnh sững lại, lập tức hiểu rõ ý anh.
Trong lòng bị dục hỏa mãnh liệt cùng phản ứng bản năng của cơ thể quấn lấy, lại thêm cảm giác xấu hổ cuộn trào.
Cảm giác ấy vừa kỳ lạ vừa xa lạ, khiến cậu... thật sự sợ hãi.
Nhưng khi ngẩng mắt, chạm vào ánh nhìn đầy lo lắng và yêu thương của Phó Dư Sí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!