Chương 47: (Vô Đề)

Đột nhiên thấy một tin đẩy về hoạt động "Đêm Ngàn Sao", cậu bấm vào xem, phát hiện mọi người đang thảo luận sôi nổi, trong đó chủ đề về CP Sí – Ninh, diện mạo của Mộc Nịnh đặc biệt kịch liệt.

Bởi vì cậu chưa từng lộ mặt trong lúc phát sóng, để giữ lòng hiếu kỳ và sự mong chờ của khán giả, phía chính phủ cũng rất hiểu ý — poster tuyên truyền của "Mộc Nịnh" không giống những người khác có ảnh chụp nửa người trên, mà chỉ là một bóng dáng màu đen không thấy rõ diện mạo, tạo cảm giác thần bí.

Diệp Nịnh lướt xuống, thấy vài bình luận không mấy thân thiện:

[ Không hiểu nổi mấy fan si ngốc CP kia thổi cái gì, chính hắn từng nói diện mạo cũng bình thường. Một thằng phổ nam thì có gì hay ho? ]

[ Nói thật...... Đừng kỳ vọng quá cao, Mộc Nịnh chắc là xấu lắm, đừng để đến lúc đó lại khiến ai đó vẫn luôn bảo vệ hắn bị vả mặt ]

[ Ô ô ô, thật sự không hiểu nổi, vì sao Mãnh Liệt lại coi trọng một thằng phổ nam? Tôi lên sân khấu chắc cũng đâu tệ hơn ]

[ Cái gọi là Mộc Nịnh kia, ngoài kỹ thuật chơi game không tệ, giọng nói hơi mê hoặc, còn có ưu điểm nào nữa không? Mãnh Liệt sao phải coi trọng hắn như báu vật vậy? ]

[ Ai mà chẳng biết, hắn lúc đầu chính là nhờ cọ nhiệt của Mãnh Liệt mới trướng fan...... Không biết hắn dùng thủ đoạn gì, đúng là câu được người về tay ]

......

Nếu là trước kia, Diệp Nịnh nhìn thấy mấy bình luận thế này cũng sẽ không để trong lòng, lướt qua là xong. Dù sao thân là một streamer có chút tiếng tăm, bị mọi người bàn tán bình phẩm là chuyện không tránh khỏi, nếu câu nào cũng ghi lòng thì quá mệt mỏi.

Nhưng có lẽ vì sắp phải gặp mọi người ngoài đời, thấy mấy lời như vậy, cậu lại hơi để ý.

"Làm sao vậy, bảo bối?"

Phó Dư Sí thấy cậu bỗng ngừng động tác, ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại, liền hỏi một câu. Tiện tay anh còn đưa lát khoai trong tay đến bên môi cậu.

Diệp Nịnh theo bản năng hơi hé miệng, ngậm lát khoai vào miệng.

Cậu cử động một chút, rồi tìm một tư thế thoải mái hơn trong lòng ngực Phó Dư Sí, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc:

"Sí ca, anh cảm thấy em có xấu không?"

"?"

Động tác trong tay Phó Dư Sí khựng lại, trong đầu trực tiếp nổ "ầm" một cái.

"Em đang nghĩ gì thế hả bảo bối?" Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ khó hiểu, "Nếu ngay cả em cũng gọi là xấu, vậy trên thế giới này sẽ chẳng còn người đẹp nào nữa."

Nói xong, hắncúi xuống khẽ l**m đi vụn khoai vướng bên khóe môi cậu, rồi nghiêm túc nói: "Em là đẹp nhất."

Diệp Nịnh lại thấy lời này chẳng có sức thuyết phục: "...... Đấy là vì anh đội kính lọc tình nhân thôi."

Phó Dư Sí lập tức phản bác:

"Kính gì mà kính, rõ rành rành là sự thật. Nhớ lại lần đầu chúng ta gặp nhau ở siêu thị, ngay giây phút nhìn thấy em, tim anh đập thẳng lên một trăm tám."

Diệp Nịnh bị cách nói khoa trương này chọc cười, lông mày cong cong, sự thấp thỏm trong lòng cũng tan biến đi không ít.

Phó Dư Sí cúi đầu thoáng liếc qua màn hình di động chưa tắt của cậu, thấy mấy bình luận khó nghe kia, ánh mắt liền tối lại.

"Đừng nhìn mấy loại bình luận này, dễ làm giảm chỉ số IQ." Anh trượt tay sang mấy dòng khác: "Xem đi, đây mới là người có mắt nhìn."

Diệp Nịnh nhìn theo ngón tay anh ——

[ Quá xứng, Mãnh Liệt và Mộc Nịnh thật sự quá xứng, mong đến hôm đó hai người có thể tương tác nhiều aaaaa, tốt nhất còn có thể hôn môi luôn!! ]

Diệp Nịnh: "......"

Phó Dư Sí vẫn còn bám riết: "Anh thấy đề nghị này không tồi đâu, hôm đó kết thúc chúng ta có thể hôn nhau một cái trên sân khấu......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!