Hắn cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, bèn đứng dậy bật đèn, lấy cái ly đi ra khỏi phòng, tính xuống lầu rót chén nước uống.
Còn chưa đi được mấy bước, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, cửa phòng sát vách mở ra.
Một người đàn ông c** tr*n, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi đến đầu gối đi ra. Trên đầu còn vắt một chiếc khăn lông, đang tùy tiện lau mái tóc ướt.
Vai rộng eo thon, từ xương quai xanh chảy xuống những giọt nước men theo ngực đến tận cơ bụng. Đường cong cơ bắp vừa rắn chắc vừa gọn gàng, tràn đầy lực lượng hoang dã. Thêm vào gương mặt tuấn mỹ gần như hoàn hảo kia, gợi cảm đến cực điểm.
Hai người đối diện nhau, ngẩn ra vài giây.
Đến khi phản ứng lại được mình vừa nhìn thấy gì, Diệp Nịnh đột ngột xoay người, đối mặt với bức tường như đang "phạt đứng", đến lời cũng lắp bắp không nên:
"Anh, anh sao lại không mặc quần áo vậy?"
Phó Dư Sí mặt dày hơn hắn nhiều, hoàn hồn lại, thấy dáng vẻ khẩn trương ấy của em, nhịn không được bật cười.
Vành tai đỏ bừng của thiếu niên đã bán đứng tâm tình lúc này.
Người đã xấu hổ đến thế, Phó Dư Sí cũng không tiện lại đùa giỡn thêm.
Hắn khẽ nhướng đuôi mày: "Xin lỗi, tôi không biết em ở ngoài này."
"Không... không sao." Phó Dư Sí còn chưa quay lại phòng, Diệp Nịnh đã không dám ngoảnh đầu, gương mặt vẫn đỏ bừng áp sát vào tường.
"Vậy tôi vào mặc thêm quần áo trước."
Diệp Nịnh vội vã gật đầu.
Khi hắn bừng tỉnh lại, dường như còn nghe được tiếng cười khẽ trầm thấp mà vui vẻ của nam nhân.
Phó Dư Sí cuối cùng cũng vào phòng. Diệp Nịnh thì giống như chạy trốn, đi nhanh về phía cầu thang, hấp tấp xuống lầu, tựa như sau lưng đang có dã thú đuổi theo.
Rót nước xong, hắn ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm to.
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi.
Dáng người của anh ấy... thật quá đẹp...
Không giống bản thân gầy gò yếu ớt, khí chất thiếu niên hoang dã tràn trề hòa lẫn với sự quyết đoán trưởng thành của một người đàn ông, toàn bộ đều hiển lộ trên thân thể kia, khiến người ta khó lòng quên được.
Nghĩ đến, ngực nóng rực kia mình từng chạm phải, hơn nữa còn không chỉ một lần...
Tim càng đập loạn, Diệp Nịnh vội vàng xua đi những hình ảnh hỗn loạn trong đầu.
Trong lòng hối hận tự mắng mình, đúng là một tên b**n th** nhỏ.
Rót thêm một ly nước nữa, hắn bưng ly vội vã chạy lên lầu. Đi ngang qua phòng Phó Dư Sí thì còn cố ý tăng tốc bước chân, chỉ sợ đối phương lại đột ngột mở cửa ra, sẽ chạm mặt thêm lần nữa.
May mà không có. Hắn một mạch thuận lợi trở về phòng mình.
Kỳ dễ cảm của Phó Dư Sí bất ngờ ập đến.
Sáng hôm sau tỉnh lại, hắn theo thói quen cầm điện thoại xem giờ, phát hiện muộn hơn mọi ngày một tiếng.
Tối qua nằm trên giường, trong đầu cứ phân tích hồi lâu phản ứng của Diệp Nịnh, càng nghĩ càng thấy tâm tình cuộn trào, làm thế nào cũng không ngủ nổi, ngay cả báo thức cũng quên chỉnh.
Trong mắt thoáng hiện một tia hối hận, hắn vội vàng bật dậy thay đồ. Bỗng lắc đầu một cái, cảm thấy hơi choáng.
Tối qua đúng là ngủ chẳng ra sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!