Bất quá rất nhanh, có fan mang bảng đèn của Mãnh Liệt tiến vào phòng livestream "để lộ bí mật".
Nào là: "Mãnh Liệt ở trong phòng livestream vì em mà thâm tình tuyên bố", "Mãnh Liệt nói không cưới em thì không lấy ai", "Mãnh Liệt vì em mà một hơi nạp quà lớn, tức giận bỏ độc duy nhóm"...
Diệp Nịnh không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định làn đạn kia đều có phần khoa trương.
Cậu vốn định mở miệng dò hỏi, nhưng nghĩ lại trước đây mỗi lần gặp tình huống tương tự, hễ vừa hỏi thì khán giả lại càng nói năng ái muội hơn, chỉ đành ép xuống sự tò mò trong lòng.
Diệp Nịnh biết Phó Dư Sí mở công ty riêng. Ban ngày khi đối phương đi làm, cậu liền ở trong phòng livestream cắt video, coi như cũng "đi làm".
Buổi tối, cơm chiều hai người thường cùng ăn ở nhà. Phó Dư Sí luôn giành nấu cơm, Diệp Nịnh không tranh lại được, đành ngồi ở sofa phòng khách vừa xem TV vừa vuốt mèo.
Căn phòng ấm áp, ánh đèn nhu hòa sáng rực. Trong tai là tiếng TV ồn ã xen lẫn tiếng xào rau từ phòng bếp, hương đồ ăn thơm ngát len vào chóp mũi.
Diệp Nịnh cuộn mình trên sofa mềm mại, thỉnh thoảng sinh ra một loại hoảng hốt.
Như thể khoảng trống trong lòng từng chút từng chút được lấp đầy, khiến tâm tình an ổn, bình thản.
Hôm nay trong tủ lạnh đã cạn sạch nguyên liệu.
Hai người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, sau đó thuận tiện ghé siêu thị lớn trong trung tâm thương mại.
Giờ này siêu thị cũng không đông, cả hai đeo khẩu trang, đẩy xe mua sắm chậm rãi chọn đồ.
Người đàn ông cao lớn đứng trước kệ, cùng thiếu niên thấp bé bên cạnh nhìn vào tủ lạnh thực phẩm.
Thấy Diệp Nịnh đang lưỡng lự giữa hai gói bánh trôi vị khác nhau, Phó Dư Sí vươn tay đem cả hai gói bỏ vào xe:
"Đều mua hết, có thể ăn hết mà."
Nghĩ cũng đúng.
Chọn xong nguyên liệu nấu ăn, Phó Dư Sí đẩy xe quen tay mà rẽ thẳng sang khu đồ ăn vặt.
Hắn cảm nhận được thiếu niên bên cạnh tâm tình càng thêm vui vẻ, trong mắt còn ánh lên những mảnh cười nhỏ vụn, nhu hòa.
Nói đến thì, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng chính là ở siêu thị.
Khi đó chỉ là thoáng nhìn lơ đãng.
Thiếu niên trắng trẻo tuấn tú ngoan ngoãn đứng trước kệ, hơi ngẩng đầu nhìn túi khoai lát đặt trên tầng cao, bộ dáng vừa lúng túng vừa rối rắm.
Chưa kịp suy nghĩ, Phó Dư Sí đã vô thức bước tới, mở miệng hỏi han.
Sau đó, ở ngoài thương trường, đối phương còn cố ý đưa cho hắn một lọ sữa chua coi như cảm tạ. Đôi mắt trong suốt sáng ngời ấy, khiến tim người chấn động.
Về sau, mỗi lần nhớ lại cảnh lần đầu gặp nhau, Phó Dư Sí đều nghĩ có lẽ ngay khoảnh khắc ấy, hạt giống rung động trong lòng đã gieo xuống, từ đó bén rễ nảy mầm.
Lúc này, Diệp Nịnh đang cầm hai loại kẹo sữa khác nhau. Cậu cảm giác trên đỉnh đầu có ánh mắt chăm chú mãnh liệt, ngẩng lên liền bắt gặp Phó Dư Sí đang nhìn mình.
Vì thế cậu chớp mắt hỏi:
"Sao vậy, Sí ca?"
"Không có gì." Phó Dư Sí hoàn hồn, lấy cả hai gói kẹo trong tay cậu bỏ vào xe: "Lấy không chắc thì đều mua."
Diệp Nịnh thích đồ ăn vặt, đặc biệt là khoai lát, bất kể loại nào cũng thiên về vị chanh muối. Điểm này Phó Dư Sí sớm đã ghi nhớ trong lòng, ngầm quyết định sau này trong nhà tuyệt đối không để thiếu đồ ăn vặt cậu thích.
Vì vậy, chưa đợi Diệp Nịnh phải lưỡng lự, chỉ cần là món cậu nhìn thêm một cái, toàn bộ đều bị Phó Dư Sí quét sạch vào xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!