Chương 37: (Vô Đề)

Cơm nước xong, Phó Dư Sí lại kéo Diệp Nịnh đi mua một đống đồ lớn. Về đến nhà thì trời đã gần chập choạng tối.

Vừa mở cửa, Kem lập tức lao tới, "meo meo meo" kêu liên hồi, âm thanh vang vọng khắp không gian.

"Đừng lải nhải nữa, sư phụ." Phó Dư Sí đặt mấy túi to nhỏ trong tay xuống, ngồi xổm xuống bế lấy con mèo trắng bông xù, bất đắc dĩ cười: "Chẳng phải chỉ về muộn một lát sao? Có ai quên cho mày ăn đâu."

So với hắn qua loa, Diệp Nịnh lại vô cùng nghiêm túc. Cậu tiến lên ôm Kem vào lòng, cúi đầu hôn một cái lên má nó.

"Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé."

Tiểu miêu được ôm trong ngực, tiếng kêu dần nhỏ lại, chẳng mấy chốc liền vươn móng vuốt nhỏ nhào vào ngực cậu, yết hầu phát ra tiếng "grừ grừ" thoải mái.

Phó Dư Sí nhìn toàn cảnh: "..."

Mắt hắn mở to, trong lòng trào lên một loại xúc động mãnh liệt —— muốn meo một tiếng.

Nếu hắn cũng "meo" một cái, không biết có được Diệp Nịnh ôm hôn như vậy không?

Ý tưởng này quá kỳ cục, nên hắn lập tức bỏ qua. Chỉ là ánh mắt vẫn dính chặt lên con mèo nhỏ, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu chút ghen tuông mơ hồ.

Diệp Nịnh ôm lấy Kem, v**t v* một lúc lâu mới dỗ dành được nó. Khi đặt nó xuống, cậu còn thoáng nghe thấy Phó Dư Sí khẽ hừ một tiếng.

Quay đầu nhìn lại, gương mặt đối phương vẫn bình thản như thường, trong mắt tràn đầy chính khí, chẳng có gì bất thường.

"Đi thôi, lên lầu sắp xếp đồ đạc."

Phó Dư Sí một tay xách ngay vali hành lý của cậu lên lầu.

"Sí ca, để em tự mang cũng được mà!" Diệp Nịnh vội vàng đuổi theo, nhưng hắn đi nhanh như gió, không cho cậu cơ hội động tay.

Phòng ngủ phụ có diện tích chẳng kém phòng chính bao nhiêu, bố cục rất tốt, có phòng vệ sinh riêng, giường tủ đầy đủ. Đúng như lời Phó Dư Sí, ngôi nhà đã được người quét dọn sạch sẽ, thay ga gối mới, có thể dọn vào ở ngay.

Sau đó, Diệp Nịnh bắt đầu lấy đồ sinh hoạt ra sắp xếp.

Hai người mất ba ngày, lại nhờ thêm vài người giúp, cuối cùng cũng hoàn thành việc "chuyển nhà".

Thiết bị phát sóng của Diệp Nịnh cũng được dọn qua đây. Trước đó, Phó Dư Sí còn đặc biệt nhờ người cải tạo lại một căn phòng trống để làm studio phát sóng cho cậu. Bố cục trong phòng gần như giống hệt phòng cũ, chỉ khác màu bàn. Ghế chơi game thì vẫn là cái Diệp Nịnh mang từ nhà cũ sang.

Thực ra, Phó Dư Sí vốn định lén mua cho cậu một cái ghế mới giống hệt, nhưng chưa kịp thực hiện đã bị Diệp Nịnh phát hiện và ngăn lại.

Đêm đó, hai người ngồi trong hai căn phòng sát vách, mỗi người mở một buổi phát sóng riêng.

Diệp Nịnh nhận ra, hôm nay số lượng người vào phòng livestream nhiều gấp đôi so với thường lệ. Sau mấy chuyện xảy ra trước đây, lượng fan của cậu tăng vọt, nhưng không ngờ người xem trực tiếp cũng đông như vậy.

Người tham gia fan đoàn, người tặng quà, nối tiếp nhau không ngừng. Dù cậu đã cố gắng cảm ơn từng người, nhưng cuối cùng vẫn không thể đọc hết nổi.

"Cảm ơn mọi người đã theo dõi và tặng quà." Diệp Nịnh cười ngạc nhiên: "Hôm nay có rất nhiều người mới ghé qua nha."

[ Nịnh Bảo, em không sao chứ ô ô ô! ]

[ Nhớ em muốn chết! ]

[ Đây là chủ bá bị kẻ lạ đột nhập phòng hôm nọ đúng không? Giọng dễ nghe quá, đúng gu của tui! ]

[ Hoan nghênh mọi người vào phòng Mộc Ninh! Chủ bá kỹ thuật tốt, tính cách tốt, giọng ngọt, tay đẹp da trắng, đẹp trai, follow không lỗ đâu! ]

[ Nịnh Bảo vẫn ở chỗ cũ à? Nguy hiểm lắm đó. ]

[ Cái cửa dễ dàng bị mở thế, mau dọn nhà đi thôi. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!