Chương 27: (Vô Đề)

Sư phó còn chưa đi xa, đơn hàng lớn như vậy hắn tất nhiên là vui mừng tiếp nhận, tỏ ý hai mươi phút nữa có thể tới thôn đón người.

Theo sau, Phó Dư Sí gửi tin nhắn cho trợ lý, đơn giản kể lại sự tình, bảo đối phương lập tức dẫn người tới thành phố H giúp hắn xử lý mọi việc.

"Không phải, mẹ, rốt cuộc người kia là ai?"

Thấy người bị mang đi, Diệp Triệu Hưng mặt đầy tức giận.

Sắc mặt Từ Anh cũng khó coi không kém: "Ta làm sao biết! Không phải con gọi bạn của Diệp Nịnh tới sao? Lúc đầu hắn nói muốn đưa bao lì xì, ta mới để hắn vào, ai ngờ lại trực tiếp cướp người đi?"

Diệp Trì ở bên cạnh thần sắc hoảng loạn: "Các ngươi... ta đã nói rồi mà? Chuyện này vốn không đáng tin cậy."

"Được rồi được rồi, giờ mới nói thì có ích gì? Nhìn cháu trai bất hiếu này đi, ngay cả lời trưởng bối cũng không nghe!"

Nghe Từ Anh nói vậy, sắc mặt Diệp Triệu Hưng lập tức trở nên đặc sắc, giống như nuốt phải ruồi.

Chẳng lẽ người đó chính là cái gã "Sí ca"?

Hắn điên rồi sao? Nếu thật là, nhìn dáng vẻ thì hẳn là đã chạy suốt đêm từ thành phố S đến tận đây. Cái thằng Diệp Nịnh kia đúng là có bản lĩnh, thế mà có thể khiến người ta để tâm đến mức đó.

Thật sự nghẹn không thở nổi, lại không cam lòng để miếng thịt béo tới miệng còn bay đi, Diệp Triệu Hưng nghiến răng: "Đừng nóng, ta giờ lập tức đi tìm huynh đệ. Ta không tin, ở trong thôn chúng ta, cho dù lên trấn, cũng không ai dám chọc Viên gia! Huống chi còn dám cướp dâu ngay trước mặt!"

"Đúng đúng, Triệu Hưng, mau đi!" Nghe hắn nói vậy, Từ Anh thấy có hy vọng liền vội vàng giục: "Bọn họ không có xe, ta đoán một chốc một lát cũng chưa đi xa, mau gọi Viên gia dẫn người tới!"

Phó Dư Sí nắm chặt Diệp Nịnh đi thẳng đến cửa thôn, thu hút vô số ánh mắt tò mò của dân làng.

"Đại nương, xe này có thể cho chúng ta mượn ngồi không?" Phó Dư Sí chỉ vào chiếc xe ba bánh đỗ bên cạnh, "Em ấy đang bệnh."

Vương Bình nhìn hai cậu trai tuấn tú, gật đầu: "Ngồi đi, ngồi đi."

Phó Dư Sí lại hỏi: "Có cái đệm nào không?"

Vương Bình lập tức vào nhà, lấy ra hai cái đệm đưa cho hắn.

"Một cái là đủ, cảm ơn."

Phó Dư Sí nhận lấy, đặt lên ghế sau xe ba bánh rồi dìu Diệp Nịnh ngồi xuống.

Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra hai tờ tiền đỏ đưa cho đại nương: "Xe tới, chúng tôi sẽ đi ngay."

Đại nương nhận tiền, tức khắc cười tươi rói: "Ôi giời, cậu khách khí quá, muốn ngồi bao lâu thì ngồi."

Diệp Nịnh lúc này đã chẳng còn chút sức lực, ngoan ngoãn ngồi xuống mà không chối từ. Trên người cậu ngay sau đó liền được khoác thêm một chiếc áo khoác.

Là Phó Dư Sí cởi áo mình ra, phủ lên người cậu.

Ngẩng đầu định nói từ chối, nhưng đã nghe hắn nói: "Ngoan, nơi này gió lớn, em đang bệnh."

"Nhưng mà anh......"

Biết cậu định nói gì, Phó Dư Sí khẽ cười, vươn tay đặt l*n đ*nh đầu cậu xoa nhẹ: "Tôi không lạnh."

Thấy hai người họ thân mật như thế, Vương Bình lập tức hiểu ra điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười, liền nói chen vào: "Hai vợ chồng tình cảm thật tốt. Bạn trai ở rể thôn à?"

Nghe vậy, đồng tử Diệp Nịnh hơi trợn to, định mở miệng giải thích, nhưng đối phương lại tiếp tục hỏi: "Đây là chuẩn bị đi đâu vậy? Cậu bé này ta mấy hôm trước còn thấy qua, hình như là người Diệp gia nhỉ?"

Giải thích còn chưa kịp thốt ra, Diệp Nịnh đã nói:

"Con tên Diệp Nịnh, bà em là Liễu Khê Ngọc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!