Lão nãi nãi vừa chỉ vừa nói: "Phía trước ngã tư kia rẽ phải, chính là cái nhà đầu tiên!"
"Hảo, cảm ơn bà."
Nói xong, hắn không trì hoãn thêm một khắc nào, liền đi về phía kia.
Cửa không khóa, Phó Dư Sí nhìn vào trong, thấy một nam một nữ đang ngồi ở phòng khách ồn ào cái gì đó.
Trước khi chưa làm rõ tình huống, hắn vẫn nhẫn nại mà gõ cửa.
"Ta cũng không tin ta còn trị không được hắn......"
Đang bàn tán đến cao trào, Từ Anh kích động mà đứng bật dậy, lại bị một tiếng gõ cửa cắt ngang.
"Ai vậy?"
Bà ta nghi hoặc quay đầu nhìn lại, thấy một nam nhân đứng trước cửa.
Rất cao, hơn nữa lớn lên cực kỳ tuấn tú, vừa nhìn liền biết không phải người trong thôn.
Phó Dư Sí ngữ khí bình thản: "Xin chào, nơi này là nhà họ Diệp phải không?"
Hai người đi tới, Từ Anh hỏi: "Anh tìm ai?"
Bà ta nghĩ, người trẻ tuổi tuấn tú thế này, trước đây chưa từng gặp qua.
"Diệp Nịnh có ở đây không?"
Phó Dư Sí vừa nói, thấy người phụ nữ trung niên trước mặt lộ ra vẻ cảnh giác, vì thế hắn hơi mỉm cười bổ sung: "Nghe nói cậu ấy muốn kết hôn, tôi đến để bao một phong hồng bao."
"A?"
Từ Anh sững người, tin tức nhanh như vậy đã truyền ra ngoài? Ngay sau đó lại nghĩ, di động của Diệp Nịnh vốn bị con trai mình lấy đi, hẳn là thằng nhóc kia đã nói cho người này biết. Nếu ngay cả địa chỉ cũng nói ra, vậy thì người này thật sự là như lời hắn, đến để chúc mừng.
Trong lòng vừa xoay chuyển, trên mặt bà ta liền nhanh chóng nở nụ cười: "Đúng, đúng, Nịnh Nịnh là bạn của anh sao? Mau mời vào!"
Phó Dư Sí: "Diệp Nịnh đâu?"
Từ Anh vẫn cười dối trá: "Tôi là nhị thẩm của nó, đây là nhị thúc nó. Không giấu gì anh, chúng tôi hiện tại là thân nhân duy nhất của nó, sau này hôn lễ cũng khẳng định là chúng tôi lo liệu. Còn bao lì xì kia......"
Phó Dư Sí không kiên nhẫn cắt ngang: "Gặp được Diệp Nịnh rồi tôi sẽ cho các người."
Do dự một lúc, Từ Anh mới nói: "Nó ở trong phòng. Gần đây cãi nhau với bạn trai, anh là bạn nó, chút nữa nhớ khuyên nhủ nó."
Nói rồi, bà ta lấy chìa khóa từ trong túi ra, đi về phía căn phòng.
Phó Dư Sí đi theo phía sau, lông mày nhíu chặt: "Các người nhốt cậu ấy trong phòng?"
"Hại, chỉ để nó bình tĩnh lại chút thôi." Từ Anh không nghe ra trong giọng hắn có sự lạnh lẽo, "Người trẻ tuổi mà, luôn nghĩ mình trưởng thành, không chịu nghe lời bề trên. Không nghĩ rằng, chính chúng tôi thân nhân mới là những người thật sự tốt với nó."
Nếu lúc này bà ta và Diệp Trì quay đầu lại, hẳn sẽ phát hiện, gương mặt Phó Dư Sí đã hoàn toàn lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ toàn là băng hàn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Nịnh đã ngồi một mình rất lâu rất lâu.
Không biết từ khi nào, hắn cảm thấy đầu mình trở nên nặng nề, hô hấp cũng dồn dập, thở không ra hơi.
Sức lực trong cơ thể dường như bị rút cạn, cả người mềm nhũn vô lực.
Căn phòng này không rõ là ai ở, trên giường còn vương mùi hương lạ lùng khó ngửi. Diệp Nịnh dĩ nhiên sẽ không nằm lên đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!