Diệp Nịnh ngực như bị người ta chèn nặng, khó thở, cất cao giọng:
"Anh dựa vào cái gì mà đoạt điện thoại của tôi, còn tùy tiện lật xem?"
Cậu lao tới muốn đoạt lại, nhưng Diệp Triệu Hưng né tránh.
Cậu còn chưa kịp tiến thêm, thì nhị thúc Diệp Trì đã xông lên giữ chặt lấy cánh tay, sức lực lớn đến nỗi khiến Diệp Nịnh đau nhức, gần như không nhúc nhích nổi.
Từ Anh trừng mắt lườm cậu, giọng điệu chua ngoa:
"Bên ngoài thì tỏ ra sạch sẽ tử tế, ngươi thật biết cách dùng da mặt để quyến rũ. Cái thằng đàn ông kia có thể tốt bằng con trai Viên gia sao?"
"Người thành phố lớn, ai coi trọng được ngươi cái đồ chẳng ra gì, tính tình lại còn là Beta? Chắc chắn là lừa ngươi thôi!"
"Có điều, ai bảo ngươi còn có người thân tốt bụng. Nhị thẩm của ngươi đây tâm địa hiền lành, không so đo, còn giúp ngươi tìm nhà chồng tử tế. Gả qua Viên gia rồi thì phải thu bớt tính khí đi, ngoan ngoãn hầu hạ người ta cho tốt!"
Diệp Nịnh kinh hoàng đến mức đứng chết lặng tại chỗ, rốt cuộc cũng hiểu ý đồ của bọn họ.
Gả chồng?
Bọn họ muốn đem cậu gả ra ngoài? Viên gia chẳng phải là cái nhà cậu từng gặp thoáng qua trong bữa tiệc sao. Chỉ vài phút tiếp xúc ngắn ngủi, Diệp Nịnh đã nhận ra đó tuyệt đối không phải người tốt lành gì.
Vậy mà giờ nhị thẩm lại bảo sẽ gả cậu cho bọn họ? Ngay cả một lời hỏi ý cũng không có. Yêu đương còn chưa từng trải qua, nói gì đến gả chồng?!
Quá hoang đường.
"Các người điên rồi sao?" Diệp Nịnh lạnh lùng: "Khi nào tôi nói sẽ đi gả cho ai?"
Từ Anh hừ lạnh: "Biết ngay ngươi không biết điều! Nói cho ngươi, chúng ta đã bàn xong với Viên gia rồi. Ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả, không đến lượt ngươi quyết định!"
Diệp Triệu Hưng phụ họa: "Có thể gả cho huynh đệ của ta, đó là phúc phận của ngươi!"
Diệp Nịnh tức đến bật cười: "Tôi không muốn, chẳng lẽ các người còn có thể cưỡng ép tôi?"
Nhìn sắc mặt ba người kia thản nhiên như chẳng có gì, Diệp Nịnh bất giác thấy lạnh sống lưng — bọn họ thật sự dám làm như thế.
Trong lòng cậu bắt đầu hoảng loạn.
"Các người làm như vậy là vi phạm pháp luật!"
"Pháp cái gì mà pháp?" Từ Anh cười nhạt. "Con cháu trong nhà tự kết hôn, còn có ai quản được?"
"Cha mẹ ngươi đều mất, bây giờ ngay cả nãi nãi cũng đi rồi. Ngươi lại chẳng phải quý giá gì cho cam, là một Beta tầm thường, ai thèm quan tâm ngươi?"
Không thể nói lý được, Diệp Nịnh vùng vẫy kịch liệt, la lớn:
"Cứu mạng ——!!"
Từ Anh lập tức liếc mắt ra hiệu cho Diệp Triệu Hưng. Đối phương nhanh chóng hiểu, xông lên giữ chặt cánh tay còn lại của Diệp Nịnh, đồng thời đưa tay bịt kín miệng cậu.
"Mau, kéo nó vào phòng!"
Diệp Nịnh bị cả nhà nhốt chặt trong phòng.
Cậu chưa từng nghĩ, giữa ban ngày, trong một xã hội có pháp luật, lại có người dám làm ra chuyện thế này.
Điện thoại vừa rồi bị Diệp Triệu Hưng đoạt mất, cậu trên người chẳng còn phương tiện liên lạc nào, hoàn toàn mất liên hệ với thế giới bên ngoài.
Cậu liều mạng đập cửa, gân cổ hét lớn mấy tiếng, nhưng vô ích — bọn họ sẽ không mở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!