Chương 24: (Vô Đề)

Từ Anh chống eo, vẻ mặt dữ tợn:

"Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi chúng ta?! Ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu!"

"Trước kia đều còn tốt, sao gần đây ngươi cứ rắc rối liên tiếp? Ngươi đúng là sao chổi, gần đây làm người ta khắc chết rồi, cái đồ xui xẻo!"

"Ta mặc kệ, bà ấy là nãi nãi của ngươi, tiền làm tang sự ngươi phải bỏ ra!"

"Ngươi cũng đừng nghĩ làm tang sự rồi vứt xuống cho người khác mà chạy, lớn từng này rồi, nợ nần cũng nên trả!"

......

Bên tai inh ỏi, nhị thẩm, nhị thúc với cả đường ca đều hung hăng chỉ trỏ hắn mà mắng.

Diệp Nịnh hoàn toàn nghe không lọt, trong mắt chỉ có mỗi người an tĩnh nằm trên giường.

Không biết bao lâu, thấy hắn ngơ ngác như mất hồn, chẳng đáp chẳng nói, Từ Anh nhịn không được bước lên, đẩy mạnh hắn một cái.

Diệp Nịnh bất ngờ lảo đảo, lúc này mới bừng tỉnh.

"Nghe thấy không? Tiền tang sự cho nãi nãi ngươi, ngươi phải lo hết!"

Diệp Nịnh ngây ngốc gật đầu — đó là điều đương nhiên.

Thấy hắn đồng ý, sắc mặt Từ Anh mới hơi dịu đi.

Trước giờ chưa từng trải qua chuyện người thân qua đời, Diệp Nịnh đối với thủ tục tang sự hoàn toàn mù tịt.

May mà nhị thúc, nhị thẩm bọn họ biết, rất nhanh đã bắt tay vào lo liệu.

Diệp Nịnh cứ lặng lẽ đi theo sau, ai gọi thì lại tiến lên phụ giúp, còn lại đa phần chỉ im lặng nhìn quan tài nãi nãi mà ngẩn ngơ.

Trong lòng khó chịu vô cùng, như bị xé mất một khối lớn bằng thịt sống.

Trên đời này, người duy nhất đối tốt với hắn cũng đã đi rồi.

Hắn không còn ràng buộc, chẳng khác nào trước khi tới đây, một thân một mình sống, cô độc, trôi dạt bên lề thế giới, không ai để ý, không ai quan tâm.

Diệp Nịnh ngồi xổm bên bậc thềm, nhìn dòng người ra vào viếng.

Chợt có cảm giác, hắn lấy ra chiếc điện thoại đã bỏ quên bấy lâu, mở lên.

Phát hiện Phó Dư Sí gửi cho hắn rất nhiều tin.

[ Ngồi trên xe chưa? ]

[ Đến đâu rồi? ]

[ Vài giờ nữa đến thành phố S, tôi đi đón cậu. ]

[ Sao không trả lời? Không thấy điện thoại à? ]

[ Tiểu Nịnh đồng chí, nếu còn không trả lời tôi sẽ nghĩ cậu gặp chuyện ngoài ý muốn đấy. ]

Tin mới nhất gửi đi chỉ cách một phút trước.

Diệp Nịnh cắn môi đến bật máu, nỗi đau cùng bi thương trong lòng bỗng nhân lên gấp bội, nhanh chóng bao trùm lấy hắn.

Ngón tay run rẩy gõ chữ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!