Phó Dư Sí đoán, Diệp Nịnh có lẽ quen dùng điện thoại để chơi, cũng có khả năng khác là cậu ấy sống khá túng quẫn, không mua nổi máy tính bảng.
Nghĩ đến thiếu niên sống một mình trong căn nhà nhỏ hẹp, mỗi ngày nỗ lực phát sóng trực tiếp, kiếm tiền nuôi thân, bên người chẳng có người nhà bầu bạn, chịu ủy khuất cũng chẳng biết nói với ai. Còn phải ngày ngày ăn mặc tiết kiệm...
Phó Dư Sí không rõ tình huống cụ thể, nhưng từ những gì biết được trước mắt, có thể thấy cuộc sống của Diệp Nịnh chẳng được tốt đẹp bao nhiêu. Nếu không, bình thường sẽ chẳng chọn ở nơi trị an kém, căn hộ lại cũ nát tồi tàn như vậy.
Cho nên khả năng thứ hai vẫn lớn hơn.
Nghĩ vậy, tim Phó Dư Sí thắt lại, lập tức đặt mua một chiếc máy tính bảng cùng loại với mình, gửi thẳng cho Diệp Nịnh.
Địa chỉ lần trước tiễn cậu về nhà, hắn đã âm thầm nhớ kỹ, hai người cũng để lại cách liên hệ. Nếu nói thẳng trước, Diệp Nịnh chắc chắn sẽ không chịu, thế là hắn quyết định cứ làm trước rồi báo sau.
Một lần nữa vào phòng live stream, vừa lúc Diệp Nịnh vừa đánh xong một ván, vẫn thua.
Trong giọng nói của thiếu niên mang theo vài phần tiếc nuối:
"Ván này suýt nữa lật được, đáng tiếc sau đó đoàn kia không mở tốt."
Khán giả nhao nhao an ủi cậu, dù sao là phụ trợ, Diệp Nịnh đã làm hết sức có thể.
Phó Dư Sí gửi làn đạn:
[ Không sao, mai tôi mang cậu đánh lại. ]
Thấy được làn đạn quen thuộc ấy, Diệp Nịnh vô thức nhíu mày giãn ra, giọng thanh trong trẻo:
"Được."
Thực ra cậu không quá coi trọng thắng thua, chỉ thấy có chút tiếc nuối. Nhưng lời an ủi của Phó Dư Sí lại khiến cậu cảm thấy rất hưởng thụ. Sự kiên định cùng hứa hẹn kia dễ dàng khiến lòng Diệp Nịnh dâng lên một luồng ấm áp.
Ăn cơm xong gần hết, Phó Dư Sí tạm rời khỏi live stream, tính lát nữa về nhà lại xem tiếp.
Thấy tâm trạng hắn không tồi, Trần Nhứ hỏi:
"Lão Phó, rốt cuộc ngươi đang xem cái gì? Không phải thật sự yêu đương chứ?"
Cuối cùng Phó Dư Sí cũng chịu nói:
"Xem phát sóng trực tiếp."
"Phát sóng gì?"
"Trò chơi. Hỏi nhiều thế làm gì? Mau ăn đi, ăn xong tôi về."
"Chính ngươi không phải cũng là chủ bá trò chơi à, còn đi xem người khác? Xem ai? Chẳng lẽ kỹ thuật còn giỏi hơn ngươi?" Trần Nhứ nghĩ mãi không ra.
"Ừm."
Trần Nhứ lại ghé qua chỗ Nam Diệc Sâm nhìn một cái, phát hiện màn hình điện thoại đối phương cũng đang chiếu phát sóng trò chơi.
"Nam ca, ngươi cũng xem??" Hắn thật sự kinh hãi: "Tiểu chủ bá nào mà mị lực lớn như vậy, ngay cả ngươi cũng bị mê hoặc?"
Nam Diệc Sâm mặt không đổi: "Đừng nói bậy."
Đêm đó, trong lúc vô tình vào phòng live stream của một tiểu chủ bá, nhìn chốc lát, rồi dưới ma xui quỷ khiến lại bấm theo dõi.
Từ đó về sau, khi rảnh rỗi hắn sẽ ghé vào xem chốc lát.
"Mới có thể mênh mông vô bờ" chơi game kỳ thật cũng không phải quá tệ, năng khiếu tấu hài lại rất nhiều. Các loại tình huống "ngoài ý muốn" nối tiếp không ngừng, thường thường có thể đánh ra những thao tác ngoài sức tưởng tượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!