"Phát sóng khi tôi liền nói qua, hôm qua cứu một sinh mệnh nhỏ."
Dăm ba câu đã vả mặt mấy người vừa rồi còn nói hắn với Diệp Nịnh ngoài đời không quen biết.
[ Ta đi, hôm qua hai người thật sự ở bên nhau?? ]
[ Mịa mèo, bị chơi rồi ]
[ Ha ha ha ha ha, vừa rồi spam "Mãnh Liệt với Mộc Nịnh không quen ngoài đời" đâu hết rồi? Ra đây nhận mắng đi ]
[ Hảo hảo hảo, bảo sao hai người hẹn nhau mà trốn livestream, hóa ra là đang ở bên nhau ]
[ Cái gì?? Hai người còn đi dạo nữa? ]
[ Hai người rốt cuộc quen nhau bao lâu rồi? Sao lại phát triển đến mức hẹn nhau đi dạo? ]
Phó Dư Sí không đáp barrage nữa, hắn chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Diệp Nịnh:
"Tiểu Nịnh, cậu có đặt tên cho con mèo kia chưa?"
Diệp Nịnh ngẩn ra: "Còn chưa đâu."
"Thế thì chúng ta cùng nghĩ đi." Phó Dư Sí tinh thần hẳn lên, "Bốn bỏ năm lên, cậu là ba nó, tôi là cha nó. Cùng nhau đặt tên vừa hợp."
Hắn nói ngay đề nghị đầu tiên: "Gọi nó Lão Kiều thế nào? Vì tìm thấy ở dưới cầu."
Diệp Nịnh: "......"
Cậu quay đầu nhìn con mèo nhỏ toàn thân tuyết trắng, đôi mắt xanh thẳm trong veo, cảm thấy cái tên chẳng ăn nhập gì.
"Nếu không... nghĩ lại đi?" Diệp Nịnh thương lượng mở miệng, "Nó là bé gái mà."
Cũng phải.
Phó Dư Sí hơi trầm ngâm, cảm thấy "Lão Kiều" đúng là không hợp với mèo con cái.
"Bên cạnh là hồ, gọi nó Hồ Tử?"
Diệp Nịnh còn chưa kịp đáp, chính hắn đã phủ định: "Vẫn không hợp với bé gái."
"Hay là Tiểu Bạch? Lam Mắt? Cục Bông?"
Hắn tự thấy mình đã vắt hết óc, nhưng kết quả thật sự chẳng khiến ai vừa ý.
Ngay cả fan nghe xong cũng không chịu nổi:
[ Đặt tên hay ghê, lần sau đừng đặt nữa ]
[ Con mèo nhỏ kia đắc tội gì ngươi thế ]
[ Ngươi chắc chắn không phải thiên tài đặt tên? ]
[ Tên này... chính là chỉ mèo trắng mắt lam? ]
[ Tự ngươi nghe lại xem dễ nghe chỗ nào ]
[ Thôi đi ca, thiên phú này coi như bỏ ]
Thấy barrage trong tối ngoài sáng đều không đồng tình, Phó Dư Sí khẽ hừ một tiếng: "Các người đúng là không hiểu thưởng thức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!