…không cứu nổi. Đồ lưu manh!
***
Thư Dương dĩ nhiên không cần phải đi bệnh viện, Giang Nhẫn đã sớm thu hồi nắm đấm nên cũng không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà tất cả mọi người đều không muốn cùng với Giang Nhẫn trở về nhà.
Giang Nhẫn bị ghét bỏ, nhưng không thèm có chút bận tâm nào, anh nói với Mạnh Thính: "Hôm nào đi học, anh mang quà cho em nhé?"
Mạnh Thính nói không cần.
Giang Nhẫn cũng không cảm thấy bị ghét bỏ gì, bọn họ đón xe về tiểu khu, còn anh quay về nhà trọ của mình.
Mạnh Thính và Thư Dương về đến nhà, Thư Dương mới lên tiếng hỏi cô: "Chị với anh ta…"
Mạnh Thính thay xong giày, Thư Dương đã nhìn thấy cảnh tượng kia rồi cho dù bây giờ cô có nói gì đi nữa cũng không ổn lắm, Mạnh Thính chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Chị có chừng mực."
Thư Dương cụp mắt, không hỏi gì nữa.
Nếu như chuyện này xảy ra trên người Thư Lan, là một người anh trai sinh đôi, Thư Dương sẽ nghiêm khắc yêu cầu nó phải chia tay với người kia ngay. Nhưng chuyện này lại xảy ra trên người Mạnh Thính, cậu và Mạnh Thính cùng nhau lớn lên, Thư Dương rất hiểu người chị gái này không bao giờ khiến người khác lo lắng này.
Mạnh Thính không phải Thư Lan, không thể nào đi trêu chọc thiếu niên cao lớn không ổn định hung ác như sói con Giang Nhẫn kia được.
Ngày hôm sau Mạnh Thính đã đến trường.
Cô lấy từ trong ba lô ra rượu hoa lê mà bà ngoại làm tặng cho Triệu Noãn Chanh, rượu hoa được đựng bên trong bình sứ màu trắng, xinh xắn và ngát hương.
Mạnh Thính thấy rất vui, trước kia khi Triệu Noãn Chanh về quê nhà đều sẽ mang về cho cô chút quà, đây là lần đầu tiên cô tặng cho Triệu Noãn Chanh đặc sản quê mình, rốt cuộc cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, có thêm một mái nhà thứ hai khiến cô rất vui vẻ, cười nói: "Đây là đặc sản quê hương của tớ, nhưng độ cồn có hơi cao chút, cậu không được uống nhiều nha, mang về cho chú dì nếm thử."
Triệu Noãn Chanh sờ sờ lên bình rượu hoa lê, vô cùng kinh ngạc: "Thứ này thật là trâu bò nha."
Mạnh Thính xin nghỉ tương đối dài, vậy nên bài vở mấy ngày nay cực kỳ nhiều, cô phải chép lại tất cả, nhất định phải hoàn thành xong xuôi hết bài vở còn thiếu. Còn phải suy nghĩ về chuyện trang phục múa nữa.
Tiền của cô đều đã sử dụng hết rồi, nếu muốn khiêu vũ mà không có giày và trang phục để múa là không được.
Trước kia cô cũng có hai đôi giày cất trong rương, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, những đôi giày kia đã không còn mặc vừa nữa.
Mạnh Thính bề bộn nhiều việc, ngày tháng cũng lặng lẽ trôi.
Sáng sớm ngày hạ ở thành phố H nóng hơn so với những địa phương khác.
Cơn gió mùa hè thổi đi khắp mọi ngóc ngách trong sân trường, các học sinh Thất Trung đều khoát lên mình đồng phục dành cho mùa hè. Bộ đồng phục ấy cũng rất quy củ, một bộ màu xanh dương, một bộ màu trắng, quần thì đều là màu đen. Trước ống tay áo được may chữ "Thất", thêm hai dấu gạch chéo.
Nói theo như lời các nữ sinh thì so với đồng phục như đón gió của học sinh Nhật Bản trên TV, đồng phục của bọn họ giống như là cái vải bao bố.
Nhưng chỉ nói đùa thế thôi, các phụ huynh trong thành phố H này đều rất tự hào và hãnh diện khi có con em khoác lên người bộ đồng phục này.
Mùa hè năm nay là mùa hè nóng nhất từ trước đến giờ, từng góc phòng học của trường Thất Trung bắt đầu xôn xao chuẩn bị lắp máy điều hòa.
Toàn bộ trường học cũng vì chuyện này mà rất phấn khích, Thất Trung keo kiệt lắp điều hòa đó! Ngay từ lúc ban đầu bọn họ đã định ba năm trung học chỉ có thể dựa vào cây quạt trên đỉnh đầu kêu kẹt kẹt mỗi lần di chuyển mà thôi, ai mà ngờ tới trong nháy mắt liền có thể gắn điều hoà không khí!
Lưu Tiểu Di lớp 11-1 là người nắm bắt tin tức nhanh nhất vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: "Đó là bởi vì hiệu trưởng nhận được một khoản tài trợ từ tập đoàn Tuấn Dương."
"Ôi mẹ ơi, là Giang gia sao?"
Các bạn học cũng không ngốc, lập tức có người nhớ ra bữa trước Giang Nhẫn đã hỏi bọn họ điểm bình quân là bao nhiêu.
"Nhà bọn họ quyên góp cho trường học không ít tiền đâu nha, mà Giang Nhẫn kia sẽ đến trường chúng ta học tập sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!