Chương 4: Đừng khóc

Bệnh Yêu

- Đằng La Vi Chi

Editor: Hedy

- --0o0---

Đừng khóc chứ, cũng đâu có hung dữ gì với cô đâu.

***

Trước khi tan học vào buổi chiều, Triệu Noãn Chanh sắp xếp lại các mẫu đơn.

Triệu Noãn Chanh là ủy viên hoạt động trong lớp, nếu trường học có tổ chức các sự kiện hay hoạt động nào thì đều do cô ấy tiến hành tổ chức cho các bạn học tham gia. Tờ rơi tuyên truyền của cô ấy đang để trên bàn.

"Cuộc thi Olympic tiểu học và trung học toàn quốc chính thức bước vào giai đoạn khởi đầu, hoan nghênh tất cả các bạn học sinh tham dự."

Mục đáng chú nhất trên tờ rơi màu đỏ chót là một dòng chữ màu đen ngay chính giữa với nội dung: Tiền thưởng cho người đạt hạng nhất là tám nghìn vạn.

Tám nghìn vạn*.

(*) theo mình tra khoảng gần 30 triệu VND thôi à ^_^

Mạnh Thính có chút ngẩn ra, những năm này thì tám nghìn vạn cũng không phải là số tiền nhỏ, tiền lương hàng tháng của Thư Chí Đồng ở viện nghiên cứu cũng đã được sáu nghìn vạn. Học bổng mà cô dành được cũng lên đến năm ngàn.

Hoàn cảnh trong nhà kỳ thật rất khó khăn, vì tiền phẫu thuật cho đôi mắt của cô mà Thư ba ba phải hối hả ngược xuôi, vay tiền từ thân thích khắp nơi. Vào mỗi cuối tuần đều có họ hàng thân thích thúc giục Thư ba ba chuyển khoản trả tiền. Thư Chí Đồng chỉ có thể cười xoa dịu, vừa xin lỗi vừa hứa hẹn, lúc này những người đó mới thôi không hối thúc nữa.

Sau này vì không thể kéo dài hơn nữa, Mạnh Thính còn xảy ra chuyện bị hủy khuôn mặt, Thư ba ba đành phải làm công việc nguy hiểm nhất liên quan đến phóng xạ.

Triệu Noãn Chanh không chú ý Mạnh Thính lơ đãng, vừa thu dọn cặp sách vừa thuyết giảng chuyện bát quái cho cô: "Lần trước sinh nhật của Thẩm Vũ Tình, nghe đồn là Giang Nhẫn không có tham dự. Sau đó không biết thế nào mà cô ta nói rằng vào buổi tối cuối tuần Giang Nhẫn đã mời tất cả bạn học trong lớp đến vui chơi ở Tiểu Cảng Thành. Thính Thính, cậu biết Tiểu Cảng Thành là nơi nào không?"

Mạnh Thính lắc đầu.

Cặp mắt của Triệu Noãn Chanh phát sáng: "Tớ cũng chưa đến đó bao giờ, nhưng nghe nói chi phí một đêm ở đó lên đến mấy vạn tiền." Cô ấy hưng phấn đi qua đi lại chép chép miệng, "Ai cũng nghĩ là Thẩm Vũ Tình khoe khoang, nhưng Giang Nhẫn thực sự có rất nhiều tiền nha, còn rất hào phóng nữa. Haizz, ai kêu Thẩm Vũ Tình người ta xinh đẹp như vậy chứ, chúng ta làm gì có cơ hội nữa."

Mạnh Thính cụp mắt, đưa tay cầm lấy tờ đơn rồi nghiêm túc viết tên mình lên đó.

Cô hiểu rõ trên đời này rất không công bằng, có người chỉ cần vung tay đã tiêu tiền như nước, có người vì cuộc sống mà phải mưu sinh khắp nơi.

"Thính Thính, cậu muốn đăng ký tham gia thi Olympic Toán à?"

"Ừ."

"Cậu đã học qua hết rồi à?"

"Khi còn nhỏ tớ có học qua một chút, bây giờ còn thời gian hai tuần, chỉ cần tớ luyện tập nhiều một chút thì có thể thử."

Triệu Noãn Chanh không khỏi cảm thấy Mạnh Thính thật lợi hại.

Trong lòng Mạnh Thính thở dài, dù gì phần thưởng đến tám nghìn vạn lận, không được cũng phải được. Cô không muốn Thư ba ba làm việc chung với phóng xạ, hơn nữa quan trọng nhất chính là không được lâm vào vết xe đổ bị hủy khuôn mặt trước kia, sau đó phải nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền.

Nhưng bây giờ cô chỉ mới mười bảy tuổi, còn đang học lớp 11. Thư ba ba chắc chắn không muốn làm chậm trễ việc học hành của cô, nhưng nếu cô tham gia thi đấu thì sẽ không giống.

Mạnh Thính ngẩn người, cô nhìn vào tờ đơn tuyên truyền các cuộc thi của Olympic, đột nhiên cô đã biết làm thế nào để kiếm được tiền.

Cô hỏi Triệu Noãn Chanh: "Ngoại trừ tuyên truyền cuộc thi Olympic Toán ra thì còn cuộc thi nào nữa không?"

"Có nha, còn có cuộc thi hùng biện Tiếng Anh, nhưng cuộc thi đó sẽ tổ chức vào mùa hè."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!