Chương 22: Đùa giỡn lưu manh

"Anh không điên, anh rất tỉnh táo."Thao tác của y tá trưởng vô cùng thuần thục, sau khi tiêm xong bà để Mạnh Thính vịn lại miếng bông gòn che lại chỗ tiêm. Bà ra khỏi phòng làm việc để lại không gian cho đôi trẻ.

Mạnh Thính rũ xuống hàng mi dài quan sát miếng bông gòn, thật sự cũng không đau gì mấy.

Làn da tinh tế của thiếu nữ, màu da trắng như sữa ánh lên mấy phần xinh đẹp. Cô xoay người liền đối diện với cặp mắt đen láy của thiếu niên, ánh mắt anh rơi xuống trên bờ vai nhẵn nhụi của cô, có một chút thăm dò, nhưng khi thấy cô xoay người thì ung dung điềm tĩnh đối diện với ánh mắt của cô.

Mạnh Thính không ngờ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô như vậy, cô không nhìn đến chỗ tiêm kia nữa, ném miếng bông gòn đi, kéo áo leo lên che lại bờ vai. Khuôn mặt Mạnh Thính ửng đỏ: "Anh nói sẽ không nhìn mà."

Trong mắt anh lấp lánh ý cười: "Nói hồi nào vậy?"

Mạnh Thính nghĩ đến anh không tuân thủ lời hứa, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, đứng dậy muốn rời khỏi phòng điều trị.

Giang Nhẫn lên tiếng: "Em muốn đi đâu?"

Cô không đến mức giận dỗi gì, chẳng qua là cảm thấy khá xấu hổ mà thôi, "Bạn của tôi còn đang ở bên ngoài."

"Cô bạn kia để y tá trưởng tiêm luôn cho được không?"

Mạnh Thính lúc này mới quay đầu.

Triệu Noãn Chanh sợ đau, cực kỳ sợ hãi việc tiêm chích này. Lúc nãy khi nghe nói y tá không có kinh nghiệm đâm sai chỗ khiến cô nàng suýt khóc lên, Mạnh Thính biết kỹ thuật tiêm của tá trưởng rất tốt, như vậy thì còn gì bằng. Cô gật đầu, khẽ nói: "Cảm ơn anh."

Anh đột nhiên đến gần cô: "Em có thể đối xử tốt với anh một chút hay không vậy Mạnh Thính, dù xem anh như bạn học cấp ba thôi cũng được." Không cầu quá nhiều, chỉ cần một điểm này là đủ rồi.

Mạnh Thính ngập ngừng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

Dường như anh không thể tin là cô đồng ý, bàn tay nắm chặt cái bật lửa, hồi lâu sau mới buông ra, đáy mắt sáng lấp lánh.

Mạnh Thính không nhịn được mở mang tầm mắt.

Cô thực sự không muốn nghĩ quá nhiều. Cô và Giang Nhẫn vốn dĩ học ở hai ngôi trường khác nhau, cho dù đi theo quỹ đạo của đời trước đi chăng nữa, cô và anh tiếp xúc cũng không nhiều. Dù sao cuối cùng anh cũng sẽ trở về nhà họ Giang.

Cô nhớ rõ thời điểm cô xảy ra chuyện, Giang Nhẫn đã đến thành phố B từ sớm.

Bọn họ vốn dĩ không có nhiều cơ hội để gặp nhau, chỉ là anh không hề biết rõ điều này.

Bên ngoài bệnh viện người người náo nhiệt, Giang Nhẫn nhường để cô đi ra ngoài trước, anh sẽ sắp xếp tốt cho Triệu Noãn Chanh.

Ra khỏi bệnh viện, không khí bên ngoài thật trong lành. Kể từ khi bước vào mùa đông, thành phố H đã trở nên lạnh lẽo. Đây là thành phố không có tuyết rơi, Mạnh Thính sinh ra ở nơi này, cũng chết đi ở nơi này.

Kiếp trước cô chỉ sống được 19 năm, chưa từng chứng kiến qua trận tuyết rơi nào.

Cô đi dọc theo con đường lan tỏa hương thơm một lúc lâu, Giang Nhẫn vẫn còn tiếp tục theo sau lưng cô. Mạnh Thính nói: "Anh đi theo tôi làm gì vậy?"

Tay anh đút túi quần, "Anh đưa em về nhà."

"Không muốn." Khuôn mặt cô trắng nõn, đôi con ngươi trong suốt ánh nước, "Anh nói tiêm xong rồi sẽ không dây dưa với tôi nữa mà."

Anh khẽ cười, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Ngày mai gặp nhé."

Mạnh Thính nghĩ thầm, ngày mai mới không gặp anh. Bên ngoài bệnh viện có chuyến xe buýt về nhà Mạnh Thính, cô đến trạm chờ xe khoảng năm phút rồi liếc nhìn đồng hồ, cơn gió thổi vào mùa đông lạnh lẽo như dao.

Dì quét dọn vệ sinh quét rác gần trạm mệt đến không đứng dậy được, Mạnh Thính xoay người giúp dì ấy nhặt cây chổi lên.

Dì quét dọn ngẩng đầu mỉm cười: "Cảm ơn cô bé."

Cô gái khẽ nói: "Đừng khách sáo ạ."

Dì quét dọn lúc này mới nhìn kỹ cô bé trước mặt, cô lớn lên thật là xinh đẹp, khi cô nở nụ cười thật khiến cho người ta rung động. Bà nhắc nhở: "Đứng đây chờ xe buýt cũng không tốt lắm đâu." Dì thấy cô ăn mặc mỏng manh, thương tiếc trong lòng, "Nếu mà không được thì gọi người nhà đến đón đi cháu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!