Chương 18: Hoa khôi giảng đường

Anh và cô rõ ràng là không cùng một thế giới. Khi Mạnh Thính đến lớp học vẫn còn rất sớm, trong lớp chỉ có hai người, một người là lớp trưởng Tiểu Diệp – người đến lớp đầu tiên.

Người còn lại chính là Hồng Huy, cậu ta là người siêng năng chăm chỉ nhất lớp, nghe nói mỗi tối sau khi tan học về cậu ta đều làm bài tập và đọc sách đến tận mười một giờ đêm, có điều thành tích vẫn không tiến bộ nổi, xếp hạng vẫn luôn không cố định.

Khi Mạnh Thính vào lớp, Tiểu Diệp là người đầu tiên nhìn thấy cô.

Ngay sau đó đầu bút không chú ý vạch một đường dài trên trang giấy, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm Mạnh Thính.

Mạnh Thính có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là nhẹ nhàng nói: "Chào buổi sáng."

Cô ngồi xuống chỗ của mình. Hồng Huy thấy bạn cùng bàn của mình ngồi xuống, vô cùng kích động mở sách Hóa học ra: "Bạn học Mạnh Thính đến rồi à, đề bài về lý luận nguyên tố tôi đã nghiền ngẫm rất lâu, chỗ này nếu điền CuSO₄ vào thì có chút không thích hợp, cậu có thể…"

Mạnh Thính nhận lấy sách Hóa học từ tay Hồng Huy, bên trên bề mặt của cây bút nước màu đen có dấu vết của nhiều lần sửa chữa, điều đó nói lên rằng Hồng Huy đã xem xét qua rất nhiều lần.

Hàng mi dài của cô rũ xuống, suy nghĩ một lát, trong lòng đã có đáp án, cô rút ra một tờ giấy nháp, giọng điệu nhẹ nhàng: "Chỗ này chúng ta không dùng CuSO₄, cậu hãy nhìn vào phản ứng dây chuyền diễn tả đằng trước thì CuSO₄ không thuộc nhóm này."

Cô viết công thức hóa học trên giấy nháp, tư duy mạch lạc rõ ràng, vừa viết vừa giảng lại, cô sợ làm phiền đến Tiểu Diệp đang học bài nên giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã viết xong xuôi đáp án.

"Cậu nghe hiểu không?" Cô giương mắt lên, nhìn thấy Hồng Huy đang không tập trung sắc mặt đỏ bừng, một đường đỏ đến mang tai.

Mạnh Thính nhẹ nhàng nhíu mày, cậu ta vội vàng lắp bắp nói: "Hiểu, hiểu rồi."

Người siêng năng học tập, một lòng chỉ có học hành như Hồng Huy vậy mà cũng có ngày đến cả Mạnh Thính nói gì cũng không rõ.

Cậu ta và Tiểu Diệp có cảm giác giống nhau, trong lòng chấn động ngây ngốc không nói thành lời.

Cô gái này… là bạn ngồi cùng bàn Mạnh Thính ư?

Hồng Huy cho đến bây giờ vẫn luôn nhớ rất rõ lúc thay đổi chỗ ngồi và Mạnh Thính trở thành bạn cùng bàn với mình, đám nam sinh xấu xa trong lớp học độc miệng trêu chọc: "Ây da Hồng Huy, được ngồi cùng bàn với bạn ấy đó nha, thật là có diễm phúc quá đi." Bọn họ vừa nói vừa bắt chước dáng vẻ của người mù, động tác loạn xạ.

Hồng Huy tức giận: "Mạnh Thính là học sinh đứng đầu."

"Trong mắt một con mọt sách chỉ có hạng nhất thôi, ha ha ha!"

Hồng Huy còn chưa kịp nổi giận, mấy nữ sinh ném vài quyển sách tới: "Mấy cậu còn bàn tán về Mạnh Thính nữa thì tụi tớ sẽ mách với cô Phan đấy."

"Thôi đi, bao lớn rồi, còn đi mách cô giáo nữa!" Tuy nhiên sau đó cũng không nghị luận gì nữa.

Mấy chuyện như vậy cũng không hiếm lạ gì, mỗi một lớp đều có vài ba thành phần cá biệt xếp cuối. Cũng có vài ba học sinh hạnh kiểm không tốt, trong lớp học ít có ai bàn tán chuyện của Mạnh Thính, đại đa số đều đồng tình thương tiếc cho cô.

Nhưng không biết vì cái gì mà hôm nay Hồng Huy lại nhớ đến ngày đó đám người kia tiện mồm chọc ghẹo: "Thật là có diễm phúc quá đi."

Có diễm phúc…

Nam sinh ở cái tuổi này, luôn có một loại mẫn cảm đối với người khác phái.

Mặt cậu ta đỏ bừng, cảm giác không thể ngồi yên được, đành phải lúng túng cầm lấy tờ giấy nháp kia, nhìn đáp án được viết ra từ nét chữ thanh tú của Mạnh Thính. May là một lúc lâu sau rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Vậy mà trước kia không để ý, bây giờ ngồi bên cạnh Mạnh Thính, không thể diễn tả thành lời cảm giác không được tự nhiên.

Cũng không phải là không được tự nhiên… chỉ là dễ dàng phân tâm.

Mắt của cô không những khỏi rồi mà còn xinh đẹp như vậy.

Trong lớp học, Mạnh Thính bắt đầu ôn tập các dạng đề đặc điểm và tính chất của sinh học di truyền, bài thi năm nay còn chưa có trở thành một bài thi quốc gia, dạng đề thi đại học dường như tương đối cố định và rập khuôn.

Câu cuối cùng trong đề thi chắc chắn là câu tự luận về tính chất di truyền.

Đời trước cô không tham gia kỳ thi đại học, khi cô đang học đến học kỳ một của lớp mười hai thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một trận lửa thương tổn hủy hết khuôn mặt, liên tục dưỡng thương ở bệnh viện, trước kỳ tốt nghiệp trung học không lâu thì Thư ba ba xảy ra chuyện, Mạnh Thính bỏ lỡ kỳ thi đại học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!