Bệnh Yêu
- Đằng La Vi Chi
Editor: Hedy
- --0o0---
Mỗi một đường kim mũi chỉ đều được kết bằng sợi lông vũ, làn váy trắng như đang vỗ cánh bay, tỏa ra ánh sáng lung linh mỹ lệ.
***
Lúc Mạnh Thính về đến nhà, Thư Dương đang ngồi trên sô pha xem đá banh.
"Thư Lan đâu rồi?"
Thư Dương quay đầu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu xuất hiện một tia kinh ngạc. Quả thật gần đây chính cậu cũng nhận ra thái độ của Mạnh Thính đối với Thư Lan đang dần dần thay đổi. Trước đây chị ấy đối xử với Thư Lan rất tốt, cũng gọi "Tiểu Lan" giống như ba hay gọi, nhưng dạo gần đây Mạnh Thính và Thư Lan duy trì một khoảng cách nhất định, xem nhau như người dưng.
Thư Dương nhàn nhạt trả lời: "Ở trong phòng."
Mạnh Thính mím môi, cô không đi tìm Thư Lan mà về phòng mình lấy cái rương ra.
Vừa mở ra, cô phát hiện nó đã bị lục tung.
Chiếc váy ba lê bị vò thành một cục, mặt dây chuyền nhỏ kia không thấy đâu nữa. Mạnh Thính vuốt phẳng nếp nhăn trên chiếc váy, chiếc váy lông màu trắng cũng biến mất.
Mắt nhìn của Thư Lan cũng tốt đó chứ.
Thứ quý giá nhất trong rương của cô chính là chiếc váy lông vũ màu trắng kia.
Đó là chiếc váy mà mẹ phải mất nửa năm để hoàn thành, Tăng Ngọc Khiết rất xinh đẹp nhưng xuất thân không được tốt lắm, bà sinh ra ở một thôn quê nhỏ. Ông bà ngoại của Mạnh Thính dạy học ở trong thôn, Tăng Ngọc Khiết khi còn trẻ đã yêu sai người.
Bà không nghe theo sự sắp xếp trong nhà mà bỏ trốn cùng với một người đàn ông ở nơi khác.
Sau khi Tăng Ngọc Khiết rời xa quê hương cũng không sống tốt lắm, bà làm công cho một xưởng may. Sau đó người đàn ông kia bỏ rơi bà, khi ấy trong bụng bà còn đang mang thai Mạnh Thính. Bà là một người phụ nữ kiên cường, không bao giờ có suy nghĩ sẽ tự tử, trái lại toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng con gái của mình thật tốt.
Năm Mạnh Thính mười tuổi, bà đã tự tay may chiếc váy này.
Tăng Ngọc Khiết rất khéo tay. Vào thời đó, nhiều quý bà giàu có đều rất hãnh diện khi mặc những bộ trang phục bà làm. Sau này khi bà không còn may quần áo nữa, tựa như bà đang nói với Mạnh Thính rằng mình không còn yêu người đàn ông kia nữa.
Bộ trang phục cuối cùng của Tăng Ngọc Khiết chính là chiếc váy lông vũ màu trắng.
Dồn hết vào đó tình yêu thương của một người mẹ, mỗi một đường kim mũi chỉ đều được kết bằng sợi lông vũ, làn váy trắng như đang vỗ cánh bay, tỏa ra ánh sáng lung linh mỹ lệ.
Đó là một chiếc váy thời Dân Quốc*.
(*) giống mấy dạng vậy nè mn
Cho dù đặt ở thời hiện đại cũng cực kỳ tuyệt đẹp đáng giá.
Tăng Ngọc Khiết rất cưng chiều Mạnh Thính, con gái của bà chính là Thiên Sứ trên trời ban tặng, bà đã làm cho nó một chiếc váy để nó mặc sau khi lớn lên. Vốn dĩ đó chính là món quà tặng cho Mạnh Thính vào lễ trưởng thành, tuy nhiên sau khi Tăng Ngọc Khiết qua đời, Mạnh Thính đã để nó ở dưới cùng của cái rương, cho đến khi xảy ra trận hỏa hoạn ở kiếp trước.
Không những thiêu rụi chiếc váy này mà còn hủy hoại khuôn mặt của Mạnh Thính.
Mạnh Thính đóng cái rương lại, đứng dậy gõ cửa phòng Thư Lan.
Thư Lan mở cửa ra thấy cô, có hơi không được tự nhiên dời mắt đi: "Chị."
Mạnh Thính vươn tay: "Váy và dây chuyền của chị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!