Gần tới buổi trưa, xe ngựa rốt cuộc đến được chân núi. Hộ quốc tự nằm ở trên núi, xung quanh
mười dặm đều thuộc địa phận Hộ quốc tự.
Người đến bái phật không ngừng khiến trấn nhỏ dưới chân núi cũng hết sức phồn hoa nhộn nhịp.
Ngồi trong xe ngựa nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, lần đầu tiên
Nhạc Sở Nhân có cảm giác mình cũng là một phần tử của thời đại này, gần
gũi như vậy. Khi ở hoàng thành, chỉ cần xe ngựa bọn họ đi qua, đại bộ
phận dân chúng đều tránh ra, làm cho nàng muốn hưởng thụ một chút cảm
giác cũng không kịp.
Một lúc lâu sau, xe ngựa dừng lại. Không chờ Phong Duyên Thương nói gì, NhẠC Sở Nhân đã hào hứng bước nhanh xuống xe ngựa.
Ra khỏi xe ngựa, đập vào mắt là một bậc thềm đá kéo dài đến giữa sườn
núi, đỉnh núi khuất trong mây. Giữa sườn núi mơ hồ thấy kim quang, như
vậy chùa chiền hẳn là nằm ở đó.
"Doạn đường này cần phải đi bộ,
có thể sẽ mệt chết đi. Tuy nhiên phu nhân tứ chi có lực tin rằng rất
nhanh chúng ta có thể lên đến. "
Ngay khi Nhạc Sở Nhân nhảy
xuống xe ngựa ngắm nhìn chung quan, bên tai lại vang lên thanh âm đáng
đánh đòn của Phong Duyên Thương . Rõ rang âm điệu ôn hòa thậm chí còn
mang theo cười khẽ nhưng không cần nghe Nhạc Sở Nhân cũng biết là hắn
đang châm chọc mình.
Bốn phía đều là người, nàng cũng không có
biện pháp giáo huấn hắn. Mạnh mẽ quay đầu trừng mắt, Phong Duyên Thương
vẫn tươi cười đầy mặt nhìn nàng. Bộ dáng hai người trong mắt người khác
vừa vặn là phu quân thâm tình đang lấy long "cọp mẹ".
"Phật môn thanh tịnh, họ Phong kia, ngươi thành thật chút cho ta!"
Tháy hắn tươi cười, Nhạc Sở Nhân có điểm hoa mắt (Nguyệt: bệnh háo sắc của
chị lại tacsi phát rồi …). Dời tầm mắt không trừng hắn nữa, nhưng vẫn
không quên cảnh cáo.
"Trong thiên hạ dòng họ này chỉ có một nhà, phu nhân cũng không nên thuận miệng nói."
Cứ việc trên đường bị 'Chà đạp' một phen, nhưng Phong Duyên Thương vẫn đầy người phong nhã, thoạt nhìn Nhạc Sở Nhân giáo huấn với hắn chỉ là gãi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!