Chương 43: Trên đường

Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa mọc, hạ nhân của Thất vương phủ đã chuẩn bị thật tốt xe ngựa tại cửa sau . Mười hộ vệ cưỡi ngựa trước sau xe ngựa, đây là đội hình chuẩn bị xuất hành.

Nhạc Sở Nhân không đoán sai, quả thật Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân muốn ra khỏi phủ. Có điều Nhạc Sở Nhân không nghĩ phải đi sớm như vậy, hơn nữa đi ra bằng cửa sau này có vẻ giống như là bỏ chạy trối chết.

Quay đầu nhìn thoát qua sắc mặt Phong Duyên Thương bình thản không có mảy may giấu giếm, Nhạc Sở Nhân bất mãn hừ lạnh, càng ngày càng có khí thế !

"Vương phi, mời"

Biết Nhạc Sở Nhân đang nhìn mình, mặt Phong Duyên Thương lộ ra mỉm cười. Ở trước xe ngựa đưa tay ra, ý bảo mời Nhạc Sở Nhân lên trước.

Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn:

"Mặt trời còn chưa có lên ngươi liền vội vã đi, nói, một đường này đi có phải sẽ không yên ổn hay không?"

Nếu quả thậ có gì nguy hiểm, phải cho nàng thời gian để chuẩn bị trước mới được.

Phong Duyên Thương bật cười, khuôn mặt tuấn mỹ trong sáng sớm phá lệ chói mắt:

"Hôm nay đi bái phật ở Hộ Quốc tự, tự nhiên phải đi sớm mới được."

"Bái phật?"

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, hỏi lại.

"Ừ, lên đường sớm thôi."

Phong Duyên Thương cười cười dắt tay Nhạc Sở Nhân vào trong xe ngựa.

Tốc độ xe ngựa đi rất nhanh, bên ngoài con ngựa cơ hồ là chạy cấp tốc, bánh xe yết yết, tiếng vọng vang đi rất xa.

"Hộ Quốc tự cách hoàng thành rất xa sao?"

Một tay vịnh lên vách tường xe, Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mày, thật sự quá xốc nảy, mông đều đã tê rần.

"Bốn mươi dặm"

So với Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương trả lời thập phần vững chắc. Hơn nữa thần sắc an nhàn, tựa hồ xóc nảy này không ảnh hưởng gì đến hắn.

"Nếu không dừng lại thì giữa trưa có thể đến nơi"

May mà còn trong phạm vi thừa nhận.

Khóe môi Phong Duyên Thương cong lên

" Ngồi không được?"

"Ngươi nói xem, hiện tai ta cơ hồ đều là huyền phù."

Nhìn hắn ngồi ổn như vậy, không có một chút không ổn, không biết mông kia của hắn do chất liệu gì chế thành a?

Nghe vậy, khóe miệng Phong Duyên Thương càng cười lớn hơn:

"Tứ chi của Vương phi thật có lực, ở trong nữ tử thật hiếm thấy"

** lời nói không biết khen hay là châm biếm nàng.

Nhạc Sở Nhân hừ lạnh:

"Cũng không biết ngươi thật tâm bái phật hay là giả bái phật. Ngươi như vậy liền con phật tổ cũng không sẽ để ý đến ngươi, người thiếu đạo đức mang hơi nước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!