Mải nghiên cứu hoa trì Thượng thư phủ, Nhạc Sở Nhân vẫn đứng im không nhúc nhích cho đến mặt trời sắp xuống núi. Đinh Đương đứng bên cạnh nhìn chăm chú sắc mặt nàng nôn nóng muốn biết nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Nếu quả thực tại lời nàng nói lúc trưa mà Nhạc Sở Nhân lại cùng Phong Duyên Thương xa lạ, vậy tính mạng tiểu nô tỳ như nàng thật khó giữ a.
Bỗng dưng, trước cửa Lạc Sương các một chút bóng người nguyệt. Đinh đương quay đầu nhìn lại cảm thấy có chút sợ hãi, lại nhìn nhìn Nhạc Sở Nhân vẫn đang thất thần, nàng thối lui hai bước quỳ gối thỉnh an:
"Nô tỳ thỉnh an vương gia."
Phong Duyên Thương tao nhã thong dong đi lại. Mắt phượng híp lại nhìn sắc Nhạc Sở Nhân còn đang sững sờ rồi nhìn về phía Đinh Đương:
"Ngươi đi xuống đi."
"Vâng."
Nhìn thấy ánh mắt Phong Duyên Thương, tâm Đinh Đương lộp bộp một chút. Vương gia biết nàng lắm miệng rồi sao? Có thể hay không đem nàng giải quyết?
Đi đến trước người Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cúi mắt từ trên cao nhìn xuống trơn bóng trắng nõn cái trán của nàng. Hình như để ý thấy trước mắt có vật, ánh mắt Nhạc Sở Nhân mới giật giật.
Nhìn đến trường bào nguyệt sắc thượng, Nhạc Sở Nhân đã người trước mặt là ai. Chậm rãi hạ mi xuống, nàng khẽ thở dài:
"Tiểu Thương Tử, ngươi cảm thấy ta muốn trở về nhà mẹ đẻ được?"
Dù sao trước kia nàng vô số lần tuyên bố nàng không biết người Nhạc gia. Hơn nữa đại ca của thân thể này đến Vương phủ, nàng cũng không cho sắc mặt hòa nhã.
Phong Duyên Thương mặt không đổi sắc, môi mỏng giơ lên, tươi cười ấm áp:
"Vì sao không được? Nói không chừng Nhạc thượng thư sẽ thực hoan nghênh vương phi trở về."
Ngẩng đầu, đôi mắt Nhạc Sở Nhân lấp lánh mở thật to, môi đỏ mọng khẽ nhếch, cả khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng khả ái:
"Vì sao?"
Phong Duyên Thương hơi cúi người, tay gõ nhẹ trên trán Nhạc Sở Nhân
"Bởi vì nàng là Thất vương phi a."
Nhạc Sở Nhân lập tức có chút khinh thường bĩu môi:
"Nói vậy vẫn là nhìn của ngươi mặt mũi ? Cần ta tạ chủ long ân không?"
Phong Duyên Thương cười khẽ, thân thể đứng thẳng, cười đến xinh đẹp:
"Vương phi cấp bổn vương quỳ xuống, bổn vương sẽ giảm thọ."
"Thiết, dối trá. Ngươi đã nói ta có thể trở về, vậy ngày mai hoặc ngày kia ta sẽ trở về xem sao."
Đứng lên thở dài, nàng phải trở về mới được. Tuy trong lòng sẽ cảm thấy có vài phần đáng tiếc, nhưng đây không phải thế giới của nàng.
"Được, bổn vương an bài, đến lúc đó cùng nàng trở về."
Phong Duyên Thương không xem nhẹ trên mặt Nhạc Sở Nhân một chút tiếc nuối chợt lóe rồi biến mất, ý tưởng của hắn có chút càng xác định.
"Ngươi theo cùng ta? Cũng tốt."
Mặc dù không muốn Phong Duyên Thương tận mắt đến 'Nàng' chết đi, nhưng hắn sớm muộn gì đều phải chấp nhận.
Phong Duyên Thương tươi cười không thay đổi:
"Nghe nói Diêm tiểu thư đưa đến bái thiếp, ngày mai muốn tới bái phỏng vương phi."
"Đúng vậy, rất kỳ quái , ta cùng nàng cũng không quen thân gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!