Chương 27: Bản sắc

Thái dương qua đỉnh đầu, Nhạc Sở Nhân cùng một đoàn người ngựa rốt cục cũng tiến vào sơn đạo ( đường núi a, nhưng để thế nghe hay hơn nhỉ???). Trời đã vào giữa hè, dù đi đường núi, tán cây đã che khuất ánh mặt trời nhưng vẫn không ngăn được không khí oi bức. Ngay cả ngựa đều có chút xao động, càng đừng nói đến người.

Nhạc Sở Nhân thật ra cảm thấy còn chịu được, trước kia nàng cũng luôn tiến vào thâm sơn rừng già, có khi nửa tháng không ra được, đợi đến khi nhìn thấy ánh mặt trời, nàng giống như đã thành người nguyên thủy.

Đi lại gần như cả ngày trong đường núi nhỏ hẹp, hộ vệ đi phía trước lục tục ngừng lại, Phong Duyên Thương cũng giữ chặt cương ngựa dừng lại. Thanh sam như gió, thoạt nhìn hắn còn chịu được khí hậu buổi trưa của núi rừng.

"Vương gia, vương phi. Phía trước không có đường, ngựa không thể đi trước, chúng ta chỉ có thể đi bộ ."

Hộ vệ mở đường phía trước trở về bẩm báo. Kỳ thật đây là con đường mà nông phu hái thuốc thôn bên vẫn thường đi, từ nơi này vào núi rồi đi qua hai cái đỉnh núi mới có thể tiến vào thâm sơn rừng già.

"Vậy đi bộ, vốn hái thuốc cũng là đi bước một, có thấy ai đi hái thuốc còn cưỡi ngựa?"

Từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kỳ thật so với cưỡi ngựa Nhạc Sở Nhân vẫn thích đi bộ hơn.

"Lưu lại hai người trông coi ngựa, những người còn lại đi theo vào núi."

Phong Duyên Thương phân phó xong cũng nhảy xuống ngựa, tư thái vô cùng tao nhã.

Nhạc Sở Nhân không biết từ nơi nào lấy ra bình sứ nhỏ đưa cho một hộ vệ dặn dò:

"Mỗi người bôi một chút lên giày, tay, còn có trên đùi ngựa."

Hộ vệ đó tiếp nhận, hiển nhiên rất ngạc nhiên đây là thuốc bột gì, nhưng vì Phong Duyên Thương đứng ở phía sau Nhạc Sở Nhân nên ai cũng không dám hỏi nhiều, cầm bình sứ tránh ra, những người còn lại cũng đi tò mò qua đó.

"Đó là cái gì?"

Không chỉ hộ vệ tò mò, Phong Duyên Thương cũng thực hiếu kỳ.

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, đối với trên mặt hắn không một chút mệt mỏi có chút kinh ngạc, trên chóp mũi nàng đều là mồ hôi vậy mà hắn vẫn một thân nhẹ nhàng khoan khoái , chẳng lẽ trên người hắn có giấu khối băng?

"Thuốc này có công dụng tương tự thứ ngươi đang đeo, bất quá chỉ có thể tránh được độc vật, tránh không được cổ."

Vừa nói xong, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn quanh bốn phía, đều là núi non trùng điệp hùng vĩ. Từ lúc chua vào núi nàng đã nhìn ra thâm sươn này rất lớn, nay ở trong núi lại càng rõ ràng.

Phong Duyên Thương phượng mâu vừa động, chăm chú nhìn Nhạc Sở Nhân đang đánh giá xung quanh, thanh âm ôn hòa:

"Liệu có thể làm phiền vương phi chế tác thêm vòng tay có thể tránh được cổ? Mỗi lần có nguy hiểm, xông vào trước nhất đều là bọn hắn, những người đó đều đi theo bổn vương nhiều năm, bổn vương không đành lòng xem họ gặp nguy hiểm gì."

Nghe xong lời hắn, Nhạc Sở Nhân thu hồi tầm mắt nhìn Phong Duyên Thương, sau một lúc lâu mở miệng nói:

"Muốn bao nhiêu?"

Phong Duyên Thương mắt không nháy, đồng mâu thâm thúy bừng tỉnh u đàm:

"Hai vạn."

Thủ hạ mật vệ hắn có hai vạn, phân bố đại giang nam bắc, mỗi ngày đều cận kề sinh tử.

Nhạc Sở Nhân lập tức nhướn mày:

"Vì sao muốn nhiều như vậy?"

Hộ vệ trong vương phủ tổng cộng lại không quá trăm người.

Khóe môi Phong Duyên Thương giơ lên:

"Còn có ngũ ca. Nàng đã quên Thích Kiến chính là hộ vệ ngũ ca sao? Hộ vệ của huynh ấy thường xuyên chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, có khi một đi không trở về."

Ngữ điệu hắn nhu hoãn, Nhạc Sở Nhân vào lại có điểm mao cốt tủng nhiên. Hộ vệ cũng là nghề nghiệp quá nguy hiểm đi? Một đi không trở về? "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!