Mơ mơ màng màng ở trong phòng hai ngày, Nhạc Sở Nhân mới từ trong thất bại chán nản tỉnh táo lại. Có lẽ nàng thật không trở về được, cũng có lẽ là thời cơ chưa tới. Nhưng vô luận là thế nào, nàng cũng không muốn cân nhắc nữa, thật sự phí đầu óc mà.
Đồ đệ Thích Kiến của nàng hai ngày này có ghé qua vài lần, nhưng nghe thấy nàng tâm tình không tốt cũng chẳng nói gì, thật ra cũng là kẻ thức thời. Nếu tại thời điểm nàng phiền chán còn muốn đến ầm ĩ nàng, nàng khẳng định sẽ làm cho hắn chịu không nổi.
Bầu trời âm u, không khí oi bức làm cho người ta có chút thở không nổi, sắp tới hạ mạt, thời tiết biến đổi thất thường, có vẻ như trời lập tức muốn mưa to.
Mặc váy dài màu tím nhạt, Nhạc Sở Nhân thong thả đi dạo trong viện Lạc Sương các. Những giỏ trúc sắp xếp trong viện có một nửa trống không, đại bộ phận độc vật đều bị xà vương cùng thiềm thừ vương ăn, hai chúng nó có thể ăn độc vật nên độc tính cũng đã tăng rất. Bởi vậy, Nhạc Sở Nhân cũng không cho chúng nó quyết đấu nữa, nuôi ở hai giỏ riêng biệt.
Trong sân xuất hện một bóng dáng huyền sắc, Thích Kiến cước bộ không tiếng động tiêu sái đến Lạc Sương các, vừa vào trong viện đã nhìn thấy Nhạc Sở Nhân.
"Vương phi, ngài hôm nay ra khỏi phòng ?"
Vốn nghĩ Nhạc Sở Nhân còn buồn ở trong phòng, cho nên hôm nay Thích Kiến cũng chỉ là đến xem xem thôi.
Nhìn về phía Thích Kiến, hắn vẫn là bộ dáng gầy yếu như vậy, bất quá tinh thần không sai, vốn bộ dạng rất tuấn tú lại tương xứng với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái lúc này, thoạt nhìn giống ẩn sĩ sơn thủy a.
"Uh, muốn trời mưa , ở trong phòng thật buồn bực."
Nhạc Sở Nhân ngữ điệu có chút lười nhác, nàng quả thật không có chút tinh thần nào.
Thích Kiến đi vào, dừng lại cách Nhạc Sở Nhân hai ba thước rồi nói:
"Vương phi, mấy ngày trước thủ hạ có đi ngoại ô một chuyến, ở nông trang Thích Phong thường xuyên mua thuốc mua về năm con sói hoang. Dựa theo phương pháp của " dưỡng cổ chỉ nam" nuôi nấng hai ngày, nhưng đã chết hai. Còn thừa mấy con mặc dù còn sống, nhưng thoạt nhìn thực nôn nóng. Hia ngày nay thuộc hạ vốn muốn hỏi vương phi, nhưng ngài tâm tình không tốt, thuộc hạ không dám làm phiền."
Nhạc Sở Nhân nghe vậy, thần sắc trên khuôn mặt tinh xảo không hề thay đổi, đợi đến khi hắn nói xong, nàng giật giật ánh mắt:
"Không có việc gì, như vậy cũng là bình thường. Ngươi vừa mới bắt đầu nuôi nấng, không có khả năng một lần đã thành công. Muốn nuôi nấng ra cái vương hầu đem tướng đến, còn tùy vào chất lượng mới được."
Nàng từ khi bốn tuổi bắt đầu tiếp xúc mấy thứ đồ chơi đòi mạng này đó, không biết giết chết bao nhiêu độc vật.
Thích Kiến gật gật đầu, thần sắc còn thật sự chăm chú rồi nói tiếp:
"Vương phi, ngài viết ở " dưỡng cổ chỉ nam" bạo cổ âm thuộc hạ không hiểu lắm. Âm luật như vậy thuộc hạ chưa bao giờ gặp qua, cân nhắc hồi lâu vẫn không rõ."
Khi nói ra cái này Thích Kiến rõ ràng có chút xấu hổ. Nhạc Sở Nhân nói muốn chính hắn nghiên cứu, hắn lại còn hỏi mấy cái chuyện này.
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, nháy mắt khó hiểu, ngay sau đó giật mình, âm luật hiện đại cổ nhân làm sao có thể xem hiểu! Nàng thật đúng là sơ sót mà, âm phù cổ đại phân cái gì cung thương giác trưng vũ (thứ lỗi! cái này Nguyệt chịu ko dịch nổi >__
"Khụ, cái kia chờ có thời gian ta tự mình chỉ ngươi, trước không nghiên cứu cũng được. Đúng rồi, mấy ngày gần đây ta vô sự, ngày nào đó tìm Thích Phong tới, chúng ta đến ngọn núi ngoài thành đi dạo."
Khụ một tiếng, Nhạc Sở Nhân thoáng có chút xấu hổ, nói sang chuyện khác. Nếu Thích Kiến còn hỏi mấy con số này có ý tứ gì, nàng quả thật không biết trả lời như thế nào.
"Hảo, bất quá phải mang vài người, bằng không vương gia sẽ không đồng ý."
Thích Kiến hiển nhiên rất muốn đi, chính là e ngại vương phủ này còn có cái chủ tử đâu.
Nhắc đến Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân chỉ muốn bĩu môi, tên kia không biết ăn nhầm thứ gì chứ, hai ngày nay cư nhiên một chút âm thanh cũng không có. Sáng hôm đó hắn rời đi rõ ràng là tức giận, không nghĩ tới tính tình còn rất lớn. Hừ, Nhạc Sở Nhân có chút khinh thường, gương mặt xinh đẹp như vậy, tội nghiệp, tính tình đa nghi nội tâm cư nhiên còn nhỏ như vậy.
Toàn thân cao thấp không có gì ngoài diện mạo, một chút ưu điểm đều không có!
"Ngươi hai ngày nay có nhìn đến vương gia các ngươi?"
Thong thả đi đến bên tường, xốc lên một trúc lung, tay đưa tới đem xà vương đang buồn chán lôi ra.
Thích Kiến theo ở phía sau, vừa nhìn xà vương trên tay Nhạc Sở Nhân vừa nói:
"Vương gia luôn luôn ở trong phủ. Vương phi, ngài cùng vương gia… khắc khẩu ?"
Không chỉ Thích Kiến, đại bộ phận mọi người đều cho rằng như vậy. Nhạc Sở Nhân buồn ở trong phòng, Phong Duyên Thương cũng buồn bực ở trong thư phòng, lược nhất suy nghĩ, đây không phải là vợ chồng cãi nhau sao?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!