Khánh Linh và Thường Quân đang đứng trước một khu nhà tập thể cũ kĩ.
- Cậu trốn viện thế này không sao chứ?
- Khánh Linh hỏi.
- Ui dào, tớ khỏe lắm rồi. Sáng nay mới lấy m.á. u xét nghiệm với chụp chiếu một mớ, chiều mới có kết quả. Vô tư đi.. Nhưng mà làm cũng khâm phục cậu thật đấy. Tìm ra được địa chỉ người nhà của y tá đó luôn.
- Cũng mất thời gian phết.
Tớ giả vờ là người nhà của đồng nghiệp cuả y tá kia. Người này ra nước ngoài nên bị mất liên lạc, giờ đã mất mà nguyện vọng là muốn tìm lại người quen cũ nên tớ đóng vai là cháu của họ.
Cậu xem, cuối cùng thì tìm được anh trai của người y tá đó.
- Thật là không thể coi thường khả năng săn tin của cậu.
Khu nhà tập thể có 5 tầng, căn người anh trai y tá nằm ở tầng 3. Đứng trước cửa phòng 302, Khánh Linh gõ cửa 3 tiếng:
- Chú Trịnh Quang có nhà không ạ?
- Tới đây.
- Tiếng người đàn ông trong nhà vọng ra.
Cửa phòng mở, trước mắt họ là người đàn ông khoảng 40 tuổi, dáng người nhỏ bé, khuôn mặt hiền lành chất phát:
- Dạ cháu là Khánh Linh, đã liên hệ với chú từ trước. Đây là bạn cháu, Thường Quân
- À, hóa ra là cậu. Nhanh vào nhà đi.
Ngồi nhà thiết kế 2 ngủ một khách, một bếp, nhìn qua có thể thấy nhà vẫn còn có trẻ con tuổi ăn tuổi chơi. Người đàn ông rót nước mời chúng tôi uống. Khánh Linh đã chuẩn bị sẵn một giỏ hoa quả để lên bàn:
- Chúng cháu không biết gia đình thích gì, có món quà nhỏ mong chú không chê.
Người đàn ông cười xòa:
- Khách khí quá.
- Dạ, dì cháu là Hương Liên, trước kia có làm cùng cô Trịnh Hân ở bệnh viện thành phố. Hồi hai người làm cùng nhau, cô Trịnh Hân giúp đỡ dì cháu rất nhiều. Sau đó gia đình cháu và dì định cư sang Mỹ, từ đó hai người cũng mất liên lạc với nhau.
Cách đay hai năm dì cháu bị bệnh nặng qua đời, vốn dĩ không có con cái nên dì không có nguyện vọng gì ngoài việc muốn tìm lại người đồng nghiệp năm xưa. Thật không ngờ,…
- Hai, chuyện đã qua lâu rồi.
Bố mẹ tôi cũng đã mất cả. Có lẽ họ đã được đoàn tụ cùng nhau trên kia. Chỉ có người ở lại là đau mãi.
- Trịnh Quang đôi mắt rưng rưng.
- Năm ấy, cô Trịnh Hân có điều gì khác thường mà gia đình không biết ạ?
- Thường Quân hỏi
- Em gái chú vốn rất vui vẻ, hoạt bát, lúc đó nó chỉ có đi làm rồi về nhà. Không hề có dấu hiệu gì của việc trầm cảm hay gặp chuyện gì đó. Chỉ là trước khi nó tự tử, nó có tâm sụ với chú là nó cảm thấy day dứt vô vùng về cái c.h.ế. t của mẹ con sản phụ trong vụ hỏa hoạn năm đó.
Chú nghĩ có lẽ đó là lý do nó từ bỏ cuộc đời này do day dứt về cái c.h.ế. t của họ.
- Cháu nghe nói là lõi từ bên phòng kỹ thuật điện. Đâu phải lỗi của cô Hân đâu ạ.
- Biết là vậy nhưng nó nói ban đầu mẹ con họ nằm ở tầng 3. Hôm đó tầng 3 cũng bị trục trặc về điện nên nó y tá trực bảo nó chuyển họ xuống tầng 1, là phòng cạnh phòng kỹ thuật điện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!