Nhật Minh đang xem lại các bằng chứng thu nhập được của vụ án thì nhận được nhắn từ em họ anh
- Khánh Linh:
"Hẹn nhau cà phê đi, em có một vài tin tức quan trong về vụ án".
Anh khẽ cười, tất nhiên không chỉ Khánh Linh đưa tin tức cho anh mà ngay cả chính anh cũng cần đưa tin tức điều tra của phía cản hsát để trao đổi. Mặc dù chỉ là sinh viên không hề có nghiệp vụ điều tra nhưng anh cũng phải công nhận khả năng tìm tin tức của cậu em trai này đúng là rất có giá.
Đôi khi chính nó đã giúp cảnh sát rất nhiều trong án mạng ở Đại học X.
Quán cà phê tầm này khá ít khách.
- Mấy tin em nhờ anh tra xem thế nào rồi ạ?
- Có một điểm hơn đáng ngờ một chút. Vào đêm xảy ra vụ hỏa hoạn năm đó. Xe cứu hỏa đến trễ do một vụ tại nạn trên đường đã làm nghẽn tắc giao thông. Vụ việc chỉ là hai ô tô va chạm nhẹ nhưng không hiểu sao mãi không xử lý được mà kẹt đường đến gần 30 phút.
Bỏ lỡ thời gian vàng chưa cháy nên mới gây ra hậu quả như thế.
- Liệu có phải là cố tình hay không?
- Điều đang nghi vấn ở đây người bị đâm xem là bác sĩ Tần Diệu của bệnh viện.
- Là tan ca trực ư?- Khánh Linh ngạc nhiên hỏi.
- Không. Vốn dĩ ca trực sẽ bắt đầu từ 7h tối đến 7h sáng ngày hôm sau. Lúc đó là hơn 12 giờ đêm. Lúc tra hỏi ông ta có nói về muộn do tăng ca, có nhiều bệnh án cần phải giải quyết nênông ta mới ở lại muộn như vậy.
- Em nghĩ chuyện này không đơn giản như thế.
Chắc chắn bác sĩ Tần Diệu này có liên quan gì đó đến vụ hỏa hoạn.
- Biết thế nhưng không tìm ra bằng chứng. Có thể người gây ra hỏa hoạn là một người khác. Ông ta chỉ là tiếp tay
Âm Âm bước vào phòng bệnh đưa thuốc cho Thường Quân. Hôm nay Thường Quân thấy khoan khoái lại thường. Mới sáng ra cô đã trốn mẹ đi mua trà sữa:
- Thuốc của em chị để ở đây nhé!- Âm Âm để thuốc trên bàn, ăn sáng xong 30 phút sau thì uống.
- Chị Âm Âm ơi, cái chú gì ở chỗ bàn thu viện phí trông có vẻ đáng sợ quá. Qua em đi qua đấy thôi mà thấy chú ấy chửi mấy anh nhân viên.
- À, ý em nói chú trưởng phòng kế toán Lâm Thù ấy hả? Tính cọc cằn từ trước đến giờ rồi. Nhưng mà gia đình cũng hoàn cảnh lắm, đứa con trai đầu bị bệnh tim. May trước kia được phẫu thuật kịp thời.
Chắc do hoàn cảnh nên tính cách cũng không mấy được dễ chịu.
- Vâng ạ.
Khánh Linh gọi điện cho Thường Quân báo cáo về tin tức mới thu thập được. Nhân tiện, cô cũng nhờ cậu điều tra thêm một số tin tức.
Buồi chiều, cô lại xuống khuôn viên đi dạo cho khuây khỏa. Thấy cô nhân viên vệ sinh đang đang lau dọn máy lọc nước, cô mon men lại gần:
- Một ngày như cô thì làm việc tầm bao nhiêu giờ ạ?
- Cũng làm từ sáng sớm đến tối mịt. Như các cháu có học hành sau tìm kiếm công việc nhàn rỗi mà làm. Như các cô đây, già rồi, học hành không có, tuổi này có việc ổn định là may rồi.
- Chắc cô làm việc ở đây cũng lâu lắm rồi nhỉ.
- Cũng gần 15 năm rồi. Trải qua vài ba đời giám đốc. Hai, thật không ngờ,…
- Cháu thấy bảo bác Phó Giám đốc Tần Diệu là một bác sĩ giỏi, tận tâm với bệnh nhân. Thật đáng tiếc,…
- Ừ, bác sĩ Tần tốt lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!