Vì vừa trải qua cơn hôn mê bất thình lình nên bệnh viện yêu cầu Thường Quân nằm viện thêm mấy hôm nữa để theo dõi thêm.
Bình Nguyên dặn cô ban đêm không được đi ra ngoài, vì có thể những linh hồn kia có thể lôi cô vào thế giới của họ them một lần nữa.
Đêm hôm nay trăng sáng, mới hơn 8 giờ cơn buồn ngủ đã ập đến, cô chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Nằm ngủ được một lát thì bỗng cô cảm thấy buồn đi vệ sinh. Cô nhìn đồng hồ trên tường, hơn 1 giờ sáng. Cố gắng vượt qua con buồn ngủ lê thân mình vào nhà vệ sinh.
Cô vừa dập nước bồn cầu thì lại nghe thấy tiếng hét thất thanh ở bên ngoài.
"AAAAAAAAAAAAAA"
Bỏ qua mọi lời nhắc nhở, cô vội chạy ra ngoài. Mẹ cô cũng vừa bị tiếng hét làm thức giấc:
- Ai vừa hét đó?
- Mẹ cô hỏi
- Hình như có vụ gì đó, để con đi xem.
- Vừa dứt lời cô chạy vội ra ngoài. Ngoài hành lang ồn ào người nhà, bệnh nhân, y tá, bác sĩ chạy đi chạy lại
- Chết người rồi
- Một y tá sợ hãi nói
- Hình như có người chết
- giọng một người vang lên.
- Ở dưới tầng 3 thì phải. Vừa nghe y tá trực nói chuyện với nhau thế.
Nhìn khung cảnh này cô chắc chắn đây không phải là mơ, là thật. Cô vội chạy xuống tầng 3. Trước cửa nhà vệ sinh là bác sĩ và y tá đang đứng đông nghẹt
- Đã gọi công an đến rồi.
Mọi người giữ nguyên hiện trường.
- Giọng một người đàn ông vang lên.
- Anh đã gọi cho giám đốc bệnh viện chưa?
- Một người khác nói
- Đã gọi rồi, anh Lân đang đến.
Cô mon men lại gần, cố gắng đưa mắt nhìn qua các khe hở.
Một xác c.h.ế. t nằm trên vũng máu, đầu bị đánh lõm hẳn một bên, cổ bị bẻ ngược ra sau, mắt nhìn trợn ngược, miệng há hốc kinh hãi. Thường Quân vừa nhìn đã muốn nôn mửa.
- Là Bác sĩ Tần thật sao?
Ôi chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?
- Một người khác lên tiếng.
- Đáng sợ quá, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã có 2 người c.h.ế. t rồi.
Thường Quân đứng dựa vào tường, chân tay cô giờ đây đã bủn rủn. Tầm 10 phút sau đội cảnh sát đã có mặt ở hiện trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!