"Thư Thư rất nhớ cháu nên chú đưa con bé đến gặp." Cha Thương bình tĩnh nói lý do xuất hiện ở đây, sắc mặt thì xanh lét như tàu lá.
Bọn họ đã đợi ở đây gần hai tiếng đồng hồ, Thương Tòng Thư nhất quyết không cho ông gọi điện cho Phong Hân. Ông cũng không ép, chỉ ngồi chờ trong phòng khách. Ông còn tưởng Phong Hân bận công việc thật, không ngờ lại là đi ra ngoài chơi bời, còn ôm ấp uống rượu với người khác như thế. Xem ra sau khi Thương Tòng Thư rời đi, Phong Hân sống cũng thoải mái nhỉ.
Chỉ một thời gian ngắn xa nhau, Thương Tòng Thư đã bám dính lấy Phong Hân không chịu rời. Nhìn cách con gái ôm Phong Hân, ông thừa hiểu: tình cảm là thật.
Ánh mắt ông lướt qua Đồng Hoài cô gái trẻ đang nằm sõng soài dưới đất. Tuy trong lòng đầy bất mãn, ông vẫn trầm giọng nhắc nhở: "Lo mà đặt bạn cháu nằm nghiêng, kê gối và chăn cẩn thận. Người say rượu nếu nằm ngửa dễ bị sặc ói dẫn đến nghẹt thở."
Phong Hân muốn dìu Đồng Hoài vào thư phòng nhưng Thương Tòng Thư lại vẫn ôm chặt cô không buông. Eo cô bị ghì chặt, cúi đầu là thấy đầu Thương Tòng Thư đang tựa vào ngực mình. Từ trước đến nay, cô chưa từng thân mật với Thương Tòng Thư trước mặt người nhà thế này. Bây giờ mặt đỏ còn hơn lúc uống rượu.
Cô nhẹ vỗ lưng Thương Tòng Thư, nhỏ nhẹ dỗ dành: "Chị sẽ quay lại ngay, chờ một chút thôi."
Thương Tòng Thư ngẩng đầu nhìn Phong Hân, cằm khẽ cọ lên ngực cô, giọng như mèo con nũng nịu: "Vậy thì chị hôn em một cái đi."
Phong Hân nhìn vào trong phòng thấy cha Thương đã quay lại ngồi trong phòng khách, không phát ra tiếng động gì lớn, chắc cũng sẽ không để ý đến tình hình bên này.
Trên người cô vẫn nồng nặc mùi rượu, Phong Hân chỉ khẽ lướt môi mình qua môi Thương Tòng Thư, dừng lại ở đó, nhẹ nhàng cắn và m*t lấy cánh môi mềm mại, đỏ mọng như trái lựu chín.
Khi Phong Hân tưởng rằng như vậy đã đủ, định rút tay ra khỏi tay Thương Tòng Thư, thì đối phương lại mở to đôi mắt vô tội, lí nhí nói: "Vợ à, hôm nay em mặc nội y bằng vải tuyết sa đó, không có miếng đệm nào đâu nha..."
"Ưm ưm" Phong Hân vội đưa tay bịt miệng cô ấy lại, gương mặt đỏ bừng như thiêu: "Ngủ rồi hẵng nói!"
Thấy Thương Tòng Thư ngoan ngoãn gật đầu, cô mới buông tay ra. Thật ra bên ngoài tỏ ra bình tĩnh là vậy nhưng trong lòng Phong Hân sớm đã rối loạn, tim đập thình thịch. Nhất là khi Thương Tòng Thư còn dùng giọng điệu như đang khoe thành tích để thì thầm với cô, cứ như đang chờ được khen ngợi, chờ cô giơ tay cởi ra món bất ngờ ấy.
Không biết có phải do hai ngày nay không gặp mặt hay không, mà từ lúc cô bước vào cửa, ánh mắt Thương Tòng Thư vẫn luôn dính chặt lấy cô, chưa rời đi lấy một giây.
Sau đó, Phong Hân dìu Đồng Hoài vào thư phòng, đắp chăn cẩn thận, kê gối ngay ngắn. Sắp xếp tư thế ngủ cho đối phương xong, cô còn đặt hai chai nước khoáng trên bàn. Tất cả đều ổn thỏa rồi, cô mới quay trở lại phòng khách.
Vừa ngồi xuống ghế sofa, Thương Tòng Thư liền lập tức từ ghế bên cạnh vòng qua, chen vào ngồi sát bên cạnh cô, muốn dựa vào gần hơn nữa. Phong Hân để mặc Thương Tòng Thư nắm tay mình, để cô ấy thỉnh thoảng bóp nhẹ, đan mười ngón tay lại, cùng cô tương tác thân mật.
"Chú Thương, dạo này Thư Thư tình hình ổn không?" Phong Hân hỏi.
So với lần gặp trước, sắc mặt của cha Thương còn tiều tụy hơn, trông rõ ràng đã kiệt sức. Ông tuổi tác cũng đã cao, dù là bác sĩ điều trị có nhân viên y tế hỗ trợ, thì vẫn không thể chịu đựng nổi áp lực lâu dài.
Ông chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của Thương Tòng Thư, giữa đêm nửa hôm nàng lại chạy ra chỗ quầy y tá, bảo mình không có bệnh, đòi về nhà. Bác sĩ tới kiểm tra, nàng liền chỉ vào ông, còn năn nỉ bác sĩ nhốt ông lại. Cách suy nghĩ của Thương Tòng Thư quả thực rất kỳ quái. Những lúc không kích động thì lại cứ âm thầm thì thầm một mình, nói chuyện với tường, với gương. Chứng kiến hết thảy, tim ông như bị ai bóp nghẹt, đau đớn đến khó tả.
Cả người ông chìm trong cảm giác sụp đổ, không còn thấy được ánh sáng nào nữa.
"Thư Thư nó..." Cha Thương ngập ngừng không biết nên nói thế nào, không thể kết luận là tình trạng tốt hay xấu: "Gần đây chưa có dấu hiệu bạo lực gì, cảm xúc cũng khá ổn định. Chỉ là mỗi lần khuyên uống thuốc thì hơi mệt một chút."
Thương Tòng Thư không cho rằng mình bị bệnh, tất nhiên rất phản kháng chuyện uống thuốc. Mỗi lần uống xong là buồn ngủ, đầu đau, nhưng đổi lại, cũng bình tĩnh hơn, đầu óc tỉnh táo được một chút.
Phong Hân nhớ lại, ở kiếp trước Thương Tòng Thư chưa từng thực sự tiếp nhận điều trị bằng thuốc. Hy vọng lần này thuốc có thể phát huy tác dụng.
"Bác sĩ nói sao? Tỷ lệ chữa khỏi có cao không?" cô hỏi.
Nhắc đến điều này, sắc mặt cha Thương càng thêm u ám: "Hiện tại vẫn đang trong giai đoạn theo dõi. Nếu tiến triển tốt, thì có thể sẽ hồi phục trong thời gian ngắn, nhưng nguy cơ tái phát lại rất cao."
Bác sĩ khi trả lời những câu hỏi này thường sẽ rất dè dặt, không nói thẳng với cha Thương liệu có thể chữa khỏi hoàn toàn hay không. Họ chỉ đưa ra các phân tích dựa trên những ca bệnh đã có, phần lớn bệnh nhân rất khó để khỏi hẳn. Có người thậm chí phải dùng thuốc cả đời mới có thể kiểm soát được bệnh tình.
Hơn nữa, tỷ lệ tái phát lại cực kỳ cao, cù sau này bệnh có cải thiện, có thể sinh hoạt như người bình thường, đi làm, giao tiếp nhưng nếu một ngày nào đó lại gặp phải cú sốc quá lớn, thì nguy cơ tái phát vẫn luôn tồn tại.
Chỉ nghĩ đến việc con gái mình có khả năng phải sống cả đời trong cảnh lặp đi lặp lại những đợt bệnh, tóc ông đã bạc trắng, lòng đau đến mức như bị khoét rỗng. Một cô gái bị dán nhãn "bệnh tâm thần", liệu có chàng trai tài giỏi, gia cảnh tốt nào chấp nhận đây?
Hôm nay lại thấy Phong Hân ôm một cô gái khác trở về, ông không rõ cô ấy là ai, cũng chẳng biết liệu vài ngày nữa, Phong Hân có thật sự muốn chia tay Thương Tòng Thư không? Nếu vậy thì con gái ông chẳng còn chút hy vọng gì nữa cả...
Ông thở dài một tiếng, lòng đau như cắt, hai mắt vẩn đục, cả người trong khoảnh khắc như già thêm mấy tuổi, tựa như một ông lão đã sống qua cả đời người.
"Đêm nay nhờ cháu chăm sóc nó giúp chú, Thư Thư tuyệt thực, không chịu ăn gì cả. Là chú hứa sẽ dẫn nó đi gặp cháu, nó mới chịu ăn chút ít."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!