Chương 5: Nháo

Phong Hân còn có suy nghĩ chia tay Thương Tòng Thư nhưng lúc này Thương Tòng Thư chỉ nghĩ tới muốn ở cùng Phong Hân cả đời.

Những lời này như một tảng đá đèn nặng lên trái tim Phong Hân, ép cô khó chịu th* d*c, cô không nghĩ sẽ cùng Thương Tòng Thư như kiếp trước, hai người đến cuối cùng chỉ còn mệt mỏi, đến cả nhìn cũng sinh ra chán ghét.

Lần đầu tiên cô quyết định rời xa Thương Tòng Thư, tuổi cũng đã gần ba mươi.

Khi lần đầu tiên Thương Tòng Thư mang cô về Thương gia, phản ứng của cha mẹ thương là oán giận trách cô làm chậm trễ độ tuổi kết hợp đẹp nhất của Thương Tòng Thư.

Nhưng cuối cùng cha mẹ Thương cũng không muốn ở cạnh Thương Tòng Thư chăm sóc, xem nàng như gánh nặng nên muốn tìm bà mai đem nàng gả đi. Thương Tòng Thư còn có một người anh trai và một em gái đều đã có gia đình nên tránh xa nàng còn không kịp.

Cô thật sự không còn cách nào cũng không muốn nhìn thấy Thương Tòng Thư bị đem gả đi.

Nghĩ như vậy cô không đành lòng nên đem nàng từ Thương gia về nhà, chăm sóc bên người.

Phong Hân đột nhiên không dám nghĩ tiếp, nếu cô thật sự rời đi thì một đời còn lại thì Thương Tòng Thư phải làm như thế nào bây giờ, có thể bị Thương gia tùy tiện tìm một tên đàn ông rồi gả đi?

Cô nghĩ bản thân là ích kỉ muốn vứt bỏ Thương Tòng Thư. Cha mẹ nàng còn muốn rời bỏ nàng thì cô vì cái gì muốn ở lại rồi tuổi trẻ lại bị giày vò đến thống khổ?

Nhưng tưởng tượng tới thời điểm đó, cô lại không nhẫn tâm được.

Phong Hân áp lực đè nén, đôi mặt xuất hiện tia máu, cô muốn hôn lên mặt Thương Tòng Thư nhưng lại bị nàng né tránh, kháng cự. Cô có chút mất mát, nắm lấy tay nàng đặt lên trên ngực mình, nhẹ giọng trấn an, "Đừng khóc, hiện tại chị mang em trở về nhà nhé?"

Thương Tòng Thư khóc nháo đến lợi hại, nàng bị gọi là đồ ngốc ở bệnh viện, lại nghi ngờ Phong Hân có nữ nhân khác bên ngoài, cảm xúc cùng hành động liền hoảng hốt, nghe được Phong Hân muốn mang nàng đi mới dần ổn định, tốt hơn một chút.

"Chúng ta đi mau, đừng để cái người kia thấy, bằng không sẽ rất phiền phức." Thương Tòng Thư nghe thấy có người gọi điện tới bằng nàng càng hoảng hốt hơn, sợ chậm trễ sẽ không đi được nữa.

Phong Hân thừa dịp Ôn Du đang trò chuyện bên ngoài, cô mang Thương Tòng Thư đi ra ngoài theo đường khác, cô vẫn nhắn cho Ôn Du một tin, "Dì à, Tòng Thư đang thực sự sợ hãi ở bệnh viên, trước tiên cháu đem cô ấy về nhà."

Trước cửa bệnh viện dễ dàng gọi xe, lúc rời đi cô cũng cố tình tránh đi qua khoa Nhi.

Trở lại phòng trọ, Phong Hân muốn nhìn xem Thương Tòng Thư ngã có bị đau, bị thương ở đâu không, có nghiêm trọng không.

Đột nghiên Thương Tòng Thư hoảng sợ, rất nhanh cố gắng trấn định lại, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó sợ hãi. Nàng không nói thành lời được, mà dùng khẩu hình nói cho Phong Hân biết, "A Hân, tủ quần áo có người đang ẩn nấp."

Tựa hồ chỉ có như vậy người khác mới không biết. Phong Hân rất quen thuộc tình trạng bệnh của Thương Tòng Thư, biết rõ trong tủ quần áo không có người nhưng vì để nàng an tâm hơn vẫn đi dọn sạch sẽ tủ quần áo.

Cô kiên nhẫn ôm Thương Tòng Thư lại gần tủ quần áo, nói: "Chị đã tìm bên trong rồi không có ai, hẳn là trước khi chúng ta về hắn đã chạy mất."

Thương Tòng Thư vẫn sợ hãi, ôm chặt cánh tay Phong Hân không buông, nhỏ giọng đáng thương nói, "Còn phía dưới giường thì sao?"

Phong Hân cũng chiều theo, quỳ rạp trên mặt đất kiểm tra giường cùng sô pha, cả rèm đằng sau cũng kéo ra. Từ phòng ngủ đến phòng khách, phòng bếp cùng toilet đều kiểm tra, kiểm chứng rằng căn nhà không tồn tại người khác cho Thương Tòng Thư thấy.

Xác định "Người kia" thực sự đã đi rồi, Thương Tòng Thư mới dám buông lỏng cảnh giác nhưng lòng vẫn còn sợ, "Ngày mai chúng ta dọn đi nơi khác, nơi này không còn an toàn."

Phong Hân không vội vã đáp ứng yêu cầu của nàng, chỉ đỡ Thương Tòng Thư ngồi xuống sô pha kiểm tra tay chân, "Để chị xem em có bị thương hay bị đau ở đâu không?"

Ở trong phòng bệnh bị quăng ngã đau như vậy không có khả năng không bị thương được.

Thương Tòng thư đem cánh tay nâng lên, đưa tới cho Phong Hân xem, nàng giờ mới nhớ tới việc bản thân bị quăng ngã, nước mắt liền lưng tròng, "Hức.... bả vai, còn có cánh tay."

Nếu không phải Phong Hân nhớ tới việc này có lẽ Thương Tòng Thư cũng không ý thức được bản thân mình bị thương, phản ứng dần dần trở lên chậm chạp, trì độn.

Bên vai trái của nàng có một mảng đỏ tím, ở trên da thịt trắng nõn rất chói mắt. Phong Hân nhìn đã thấy đau rồi liền tới lấy liệu thuốc xoa bóp cho Thương Tòng Thư đang ngồi xem TV trong phòng khách. Phong Hân nghĩ tới điều gì đó theo bản năng lấy lại điều khiển từ xa.

TV không ngừng đổi kênh, trên màn hình chuyển từ động vật sang nam nữ, già trẻ lớn bé đều có. Cô muốn xem Thương Tòng thư có phản ứng gì không, cô ngẫn ngơ khi thấy nàng không có phản ứng, liền xoay mặt nàng đối diện với bản thân hỏi, "Tòng Thư, em không sợ hãi mấy đứa trẻ con nữa sao?"

Thương Tòng Thư nghi hoặc, chui vào lòng Phong Hân, "A Hân chính là bạn nhỏ vì cái gì mà sợ?"

Phong Hân: "Chị đã 21 tuổi rồi, như thế nào lại là bạn nhỏ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!