Chương 48: Ghê tởm

Phong Hân định nhắn lại nhưng chỉ nhận được một dòng thông báo lạnh lùng: "Tin nhắn đã gửi nhưng bị người nhận từ chối."

Lúc này, Thương Tòng Thư như biến thành cô gái trẻ vừa bước qua tuổi đôi mươi giận dỗi, nông nổi, dùng cách ngắt liên lạc để thể hiện cơn tức giận và uất ức của mình. Nhưng Thương Tòng Thư của độ tuổi trung niên sẽ không làm như thế, người ấy chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng sự nghi ngờ với Phong Hân, chẳng buồn nói ra và ngày càng lặng lẽ rời xa cô.

Phong Hân không rõ cha mẹ mình đã nói gì với Thương Tòng Thư, nhưng nghĩ kỹ lại thì fù họ không phản đối mạnh mẽ xu hướng giới tính của cô, nhưng nếu được chọn, hẳn vẫn mong cô yêu một người đàn ông hơn. Họ có thể đã nói vài điều không hay sau lưng Thương Tòng Thư.

Cô gọi điện cho Thương Tòng Thư hai lần nhưng đều không được, số của cô đã bị chặn. Cô lại gọi sang số của cha Thương, điện thoại vừa kết nối được mấy giây, bên tai liền vang lên tiếng của Thương Tòng Thư từ đâu đó gần đó: "Ba, đừng nói chuyện với Phong Hân. Cô ấy đang cặp kè với người khác rồi!"

"Ừ, được rồi được rồi."

"Tút tút tút..."

Cuộc gọi chỉ kéo dài vài giây, cha Thương cũng tắt máy, Phong Hân nhìn màn hình điện thoại, cảm giác hoảng loạn dâng lên. Kiếp trước, lúc họ mới quen nhau cũng từng giận nhau như thế mỗi lần giận dỗi Thương Tòng Thư đều chặn hết mọi cách liên lạc. Phong Hân lại phải tìm bạn cùng phòng của Thương Tòng Thư nhờ giúp đỡ, sắp xếp cơ hội "vô tình gặp gỡ" để hẹn hò lại từ đầu.

Phong Hân bắt đầu thấy xao động, cô ghen, cô tức giận, cô rối bời mọi cảm xúc dâng trào khiến trái tim cô như vỡ tung ra từng mảnh. Cô gửi một bưu kiện qua QQ cho Thương Tòng Thư dùng cách viết thư tay để liên lạc.

Nội dung thư không dài, chủ yếu dặn dò cô ấy nhớ uống thuốc, điều trị nghiêm túc, nghe lời bác sĩ. Đính kèm là một tấm hình do chính tay cô vẽ trên điện thoại là Snoopy và bạn gái Phỉ Phỉ của Snoopy.

Dù không có nền tảng hội họa, cô vẫn cố vẽ đơn giản. Hai chú chó chỉ là những nét nguệch ngoạc méo mó, riêng mái tóc xoăn hồng nhạt của Phỉ Phỉ thì lại được cô vẽ kỹ càng hơn một chút.Sau đó, Phong Hân mang theo lý lịch đến văn phòng hoạt động dưới danh nghĩa Phó Khinh Hòa.

Thực ra, mối quan hệ giữa cô và Phó Khinh Hòa chỉ là cấp trên – cấp dưới, cô không hiểu nhiều về đời sống riêng tư của người phụ nữ này.

Qua bao năm làm việc cùng nhau, nếu khách quan đánh giá Phó Khinh Hòa là một người phụ nữ gan dạ, tham vọng, theo đuổi quyền lực và tiền tài, tất cả hội tụ trong một thân xác duy nhất.

Lần này cô đến đây là để tìm lời giải đáp cho những khúc mắc bấy lâu. Xét theo dòng thời gian, hiện tại Phó Khinh Hòa hẳn vẫn đang ở nước ngoài, phải mất nhiều năm nữa mới trở về. Cô ấy không thể nào quen biết Đồng Hoài được.

"Xin chào, mời cô Phong bên này ạ." Nhân viên tiếp đón Phong Hân không làm theo quy trình thông thường là đưa cô tới gặp quản lý mà trực tiếp đưa cô vào một căn phòng nghỉ bí mật.

"Phó tổng đang tắm, mời cô ngồi chờ một lát. Cô có muốn dùng trà Phổ Nhĩ không?"

Phong Hân giật mình, trong lòng dấy lên cảm giác bất an, cách đó không xa là những dải rèm lông vũ trắng muốt, từ phía sau còn vang lên tiếng nước chảy từ vòi sen trong phòng tắm.

"Chuyện này... chuyện này không ổn lắm đâu..." Cô lắp bắp: "Tôi, tôi có thể chờ ở ngoài cũng được, nếu như lúc này không tiện, buổi chiều ta quay lại sau..."

Phong Hân thật không ngờ Phó Khinh Hòa lại có thói quen tắm buổi sáng, càng không ngờ là nhân viên ở đây lại trực tiếp đưa cô vào thẳng như vậy.

Thấy Phong Hân có phần bối rối, nhân viên tiếp tân suýt thì bật cười nhưng phải cố nén lại, chỉ khẽ ho một tiếng rồi nghiêm túc nói: "Khụ khụ, không sao đâu ạ, là do Phó tổng đã dặn trước."

Phong Hân càng thêm thấp thỏm, cô ngồi xuống ghế sofa, cố nén căng thẳng nói: "Cho tôi một tách trà xanh, làm phiền nhé."

Cô vốn không thích uống trà, chỉ là nhớ Phó Khinh Hòa thích trà xanh. Chẳng bao lâu sau, nhân viên mang tới một ấm trà xanh, rót ra hai chén một chén đưa cho cô, một chén đặt đối diện, rồi rời khỏi phòng.

Phong Hân không ngừng tự nhủ: Phó Khinh Hòa không phải loại người háo sắc hay giở trò, đừng lo lắng... Chính vì cô không phải người như thế, nên mới khiến Phong Hân cảm thấy sự việc lần này có phần bất thường. Con người thường sợ hãi những điều mình không rõ.

Thời gian trôi qua từng chút một, trà đã nguội, lúc ấy Phó Khinh Hòa mới từ phòng tắm bước ra. Phong Hân định lễ phép đứng lên đây là lần đầu tiên cô gặp Phó Khinh Hòa lúc còn trẻ. Trên người là bộ đầm lụa được thiết kế như vest, mái tóc dài màu bạch kim xoăn nhẹ được kẹp lên gọn gàng. Lông mày và lông mi vẫn còn ướt nước, có thể thấy rõ bộ quần áo kia cô ấy mặc khá gượng ép, đến cả giày cũng chưa mang. Đôi chân trần trắng trẻo, nước vẫn còn đọng ở mắt cá, để lại vệt ướt trên sàn gỗ.

Phó Khinh Hòa bước đến ngồi đối diện Phong Hân, cầm chén trà nhấp nhẹ một ngụm, khí chất lạnh lùng nhưng lại lười biếng, ánh mắt như băng tuyết ngưng kết.

"Lâu rồi không gặp, Tiểu Phong." Giọng nói vô cùng tự nhiên, như đã quen biết từ lâu, Phong Hân vẫn ôm tập hồ sơ sơ yếu lý lịch trong tay, siết chặt tay lại theo phản xạ.

"Phó tổng..."

Phó Khinh Hòa nhẹ nhàng đưa tay lên, ra hiệu cho Phong Hân dừng lại, rồi đặt chén trà xuống bàn: "Phòng làm việc này cứ xem như bàn đạp của em, sắp tới sẽ có một đợt hợp tác với hàng loạt influencer, em cứ tham gia chụp ảnh, tôi sẽ cho người phụ trách truyền thông đẩy truyền thông mạnh lên. Khi đã tạo được tiếng vang rồi, tôi sẽ đưa em vào công ty chính thức."

Thông thường, người mới đều phải bắt đầu từ dưới lên như thế quá chậm. Phó Khinh Hòa chọn cách nhanh nhất, bởi Phong Hân vốn đã có kinh nghiệm, không cần phải đi lại từ đầu.

Phong Hân im lặng suy nghĩ, cô đang tìm xem trong kế hoạch của Phó Khinh Hòa có điểm gì khả nghi không. Một người được gia tộc đào tạo thừa kế, hoàn toàn có năng lực tiếp quản một tập đoàn dẫn đầu trong ngành, lại tốn công lập riêng một studio, thuê influencer hàng đầu, đổ tiền vào marketing chỉ vì muốn giúp sự nghiệp của cô thăng tiến?

Quá khó tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!