Chương 46: Cứu em

Phong Hân cũng sợ, cô từng bị Thương Tòng Thư đánh đến không nhẹ, không chỉ một lần, những vết thương lớn nhỏ đều có. Nếu nói hoàn toàn không sợ thì cô đúng là đang tự lừa mình. Nỗi sợ này không phải mãnh liệt nhưng vẫn tồn tại, bị cô giấu sâu đến mức dường như không thể cảm nhận, như thể cố tình làm lơ bởi vì cô còn muốn ở lại bên Thương Tòng Thư.

Hiện tại đầu óc cô rối loạn, không cách nào lý trí được như kiếp trước, lúc ấy cô đã thuận theo lời Tòng Thư, mang cô ấy đi rời khỏi nơi này.

Tiếng khóc của Thương Tòng Thư bên tai cô ngắt quãng, nghẹn ngào không thở nổi, yếu ớt đến tội nghiệp. Thỉnh thoảng, Thương Tòng Thư lại nép vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên, nước mắt làm ướt nửa bên má. Cô ấy vừa khóc vừa không ngừng lặp lại lời hối lỗi: "Vợ, đừng đuổi em đi, em sau này sẽ không đánh chị nữa, thật đấy... Em sai rồi, xin lỗi, sẽ không bao giờ đánh chị nữa.

Ôm em đi, em muốn được ôm..."

Đôi mắt kia long lanh ướt át như hồ nước, môi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi đang liều mạng cào móng vuốt lên ống quần người ta, khẩn cầu một cái ôm, một mái nhà.

Phong Hân nhìn bóng mình phản chiếu trong đôi mắt ấy, trong lòng đau đến thắt lại. Cô ôm lấy người trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Tòng Thư ngoan, đừng khóc, không phải chị muốn đuổi em đi. Chỉ là, chỉ là đưa em đến bệnh viện xem bệnh một chút. Chờ em khỏe lại, chị sẽ đón em về nhà."

Không ngờ Phong Hân lại thật sự nhẫn tâm như vậy, Thương Tòng Thư không tin, cô ấy tưởng rằng mình bị phản bội, một lần nữa bị đẩy ra khỏi nơi mà mình tin tưởng. Trong cơn tuyệt vọng, nàng đấm mạnh vào người Phong Hân, vừa đánh vừa gào lên: "Lừa đảo! Tất cả các người đều nói em có bệnh tâm thần! Chị sợ bị người ta chê cười, sợ em liên lụy đến chị! Chị sớm đã muốn vứt bỏ em rồi!

Sợ em bám lấy chị, muốn tống em vào bệnh viện cho rảnh nợ!"

Tiếng gào bén nhọn vang vọng khắp ngôi nhà, như lưỡi dao xé tan mọi khoảng lặng.

Phong Hân nhìn Thương Tòng Thư phát điên mà trái tim như bị bóp nghẹt. Cô biết cô ấy đang đau, đang sợ hãi, nhưng cô không thể nhân nhượng lần nữa: "Không phải, thật sự không phải như vậy..."

Cô đã bị người khác cười chê và thương hại suốt hai mươi năm nên chẳng lạ gì ánh mắt khinh miệt. Dù những tổn thương đó là thật nhưng chưa bao giờ khiến cô muốn rời bỏ Thương Tòng Thư. Nếu sợ bị liên lụy thì cô đã không chọn ở lại ngay từ đầu.

Phong Hân cố gắng giữ lấy hai tay đang đánh loạn xạ của Thương Tòng Thư, nhưng lực cô không đủ để chống lại. Những cú đấm cứ thế rơi xuống người cô, tóc bị giật mạnh đến mức da đầu như sắp bị xé toạc, đau đến tận thần kinh.

"Tòng Thư..." Cô gọi tên người kia một cách dịu dàng đến tột độ, dù đang đau đến rơi nước mắt. Cô cúi đầu thật thấp, không dám giằng co mạnh vì sợ tóc bị giật đứt cả mảng, trong mắt đã dâng đầy huyết lệ, ánh lệ lập lòe.

Phong Hân không giận, cô chỉ chấp nhận tất cả, thì thầm hứa hẹn: "Chị sẽ không chuyển nhà đâu, em tin chị được không? Chị vẫn sẽ ở đây, mãi mãi ở đây, không để em tìm không thấy chị nữa..."

Kiếp trước, đến tận tuổi trung niên, trong những tháng ngày cô khao khát nhất một cuộc sống bình thường, một mái ấm giản dị, chỉ cần mỗi tối tan làm trở về có một ngọn đèn sáng chờ mình thì cô đã nhiều lần thoáng qua trong đầu ý định đưa Thương Tòng Thư vào viện tâm thần.

Cô nghĩ nếu làm như vậy thì chỉ cần hàng tháng chu cấp ít tiền là có thể lo liệu cho Thương Tòng Thư. Còn lại, cô sẽ có thể dồn hết thời gian và sức lực để sống một cuộc đời bình thường, một cuộc sống thuộc về riêng cô, không còn rối ren, không còn sợ hãi.

Thời điểm ấy, cả hai người họ đều đã không còn trẻ nữa. Mái tóc đen nhánh của Phong Hân đã lấm tấm vài sợi bạc, dưới ánh nắng ban ngày lại càng nổi bật. Còn Thương Tòng Thư lại rất trầm lặng, khuôn mặt cứng đờ, không còn những hành vi kích động, cảm xúc đã ổn định lại, cũng không còn hoang tưởng nữa.

Sau khi làm hàng loạt xét nghiệm, phía bệnh viện không khuyến nghị nhập viện mà chỉ kê thuốc từ khoa Tâm thần, khuyên về nhà điều trị ngoại trú. Phong Hân liền đưa cô ấy về.

Có lẽ vì ý định của Phong Hân quá rõ ràng, Thương Tòng Thư đã nhận ra điều đó. Cho dù ở trạng thái tỉnh táo, cô ấy cũng không bao giờ thực sự uống thuốc, dùng cách đó để trả đũa. Để cho Phong Hân biết rằng, cô không thể dễ dàng vứt bỏ mình được.

Cuộc sống không một ngày nào có được sự dịu dàng, dù là đông rét hay hè nóng Phong Hân đã thực sự chịu đựng đến kiệt sức.

Gáy đột ngột bị giật một cái thật mạnh, Phong Hân đau đến nhăn mặt, không nhịn được mà cố gắng gỡ từng ngón tay của Thương Tòng Thư ra, giọng khàn khàn mà uất ức: "Buông tay... em đánh chị đau quá, Tòng Thư em thật sự không xót chị chút nào sao?"

Dù mục đích hiện tại khi đưa Thương Tòng Thư đến bệnh viện không còn giống như đời trước, không còn là vì muốn thoát khỏi cô ấy nhưng khi nhớ lại những ý nghĩ vô trách nhiệm trước kia, lòng cô vẫn tràn ngập hối hận.

Cảm xúc dâng lên khiến chóp mũi cô nóng ran, nước mắt theo sống mũi chảy xuống, đọng thành từng giọt như trân châu, rung rung sắp rơi.

Cô hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy Thương Tòng Thư đang điên loạn, tay cô vòng thật chặt, cố định người ấy trong lòng, giọng nhẹ nhàng đến cực hạn: "Ngoan nào, đừng hét nữa. Nếu em còn thế này khi đến bệnh viện, họ sẽ tiêm thuốc an thần cho em đó. Chị không muốn em bị đau, Tòng Thư nghe lời đi..."

Vừa nghe đến phải tiêm thuốc, lại còn là thuốc an thần, đầu Thương Tòng Thư lập tức hiện lên những hình ảnh từng thấy trong phim: bị mấy người đè xuống giường bệnh, tay chân bị ghìm chặt rồi bị tiêm.

Thương Tòng Thư hoảng loạn thật sự lập tức buông tóc Phong Hân ra, quay trái quay phải như điên tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Phong Hân, gấp gáp cầu cứu: "A Hân! Kim chỉ đâu rồi? Kim chỉ ở đâu?! Đưa kim chỉ cho em!"

Phong Hân lo cô ấy làm bản thân bị thương, liền nhẹ nhàng giữ lấy lưng Thương Tòng Thư, kéo người về phía mình, ôm sát vào lòng: "Kim chỉ để làm gì nào, nói chị nghe?"

Khuôn mặt nhỏ của Thương Tòng Thư đỏ bừng vì cảm xúc dâng trào, cô ấy rúc vào lòng Phong Hân, toàn thân run rẩy: "Khâu miệng em lại đi..."

Nàng vừa nói vừa thúc giục, ý thức hỗn loạn: "Nhanh... nhanh khâu miệng em lại!"

Phong Hân lúc này đã thấm mệt, tai cô chợt nghe thấy tiếng động từ hành lang là cha Thương đã về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!