Từng tiếng nức nở khàn khàn ấy như mũi kim, đâm thẳng vào lòng Thương Tòng Thư, đôi mắt nàng đau nhói. Cuối cùng nàng cũng vòng tay ôm lại Phong Hân, cằm gác lên vai Phong Hân, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
"Tòng Thư..."
Thương Tòng Thư đột nhiên ngắt lời, ôm đầu nức nở: "Đầu em đau quá... Đau lắm..."
Tim Phong Hân chùng xuống, nghe thấy giọng Thương Tòng Thư bất ổn, cô liền dùng tay xoa nhẹ huyệt thái dương cho nàng: "Đau chỗ nào? Vậy thế này có đỡ hơn chút nào không?"
Trước kia Thương Tòng Thư đã có chứng đau đầu, Phong Hân vẫn luôn nghĩ là do tác dụng phụ của thuốc, khiến nàng đau đầu liên tục. Dù biết rõ Thương Tòng Thư không hề uống thuốc, đau đầu có thể chỉ là giả vờ nhưng cô vẫn tin, vẫn lo lắng cô ấy thật sự khó chịu ở đâu đó.
Đêm hôm ấy.
Phong Hân thu dọn hết đồ dùng sinh hoạt giúp Thương Tòng Thư, cẩn thận kiểm tra toàn bộ quần áo, xem bên trong có giấu đồ gì không. Nhưng dù tìm thế nào, cô cũng không thấy chiếc hộp thuốc kia.
Kỳ lạ rốt cuộc để ở đâu? Khi chuyển nhà cũng không thấy, nơi ở mới của Thương Tòng Thư cũng không có, chẳng lẽ cô ấy đã vứt rồi?
Nửa đêm.
Thương Tòng Thư ôm Phong Hân, khẽ hỏi: "Sau này chị có đến thăm em không?"
Phong Hân nhớ lại lời Ôn Du từng nói bệnh viện có khung giờ cố định để thăm nom. Cô nhẹ giọng đáp: "Có chứ."
Cảm nhận được Thương Tòng Thư bất an, Phong Hân xoay người, ôm cô ấy chặt vào lòng. Cô cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt kia.
Nhưng Thương Tòng Thư vẫn sợ, nàng nhắm mắt lại, cố gắng ngăn mình suy nghĩ miên man: "A Hân... Nếu hai năm nữa em vẫn thế này thì chị hãy quên em đi, tìm người khác..."
Căn phòng ngủ dần chìm vào yên tĩnh, bên tai Thương Tòng Thư chỉ còn tiếng hô hấp nhè nhẹ không đều của Phong Hân và mãi vẫn không nghe được đáp án từ cô ấy.
Phong Hân thở ra một hơi thật dài, buông Thương Tòng Thư ra, nằm ngửa trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm lên ngọn đèn trần. Cô đã từng tưởng tượng hàng trăm lần khoảnh khắc này, từng hy vọng từ chính miệng Thương Tòng Thư nghe được những lời như thế, những lời cho phép cô rời đi.
Nếu như vậy, có lẽ cô sẽ thấy ít áy náy hơn, có thể an tâm rời khỏi Thương Tòng Thư, đi yêu một người khác. Bây giờ, Thương Tòng Thư thật sự nói ra rồi. Sau một hồi trầm ngâm rất lâu, Phong Hân chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.
Cô biết chỉ một từ đơn giản như vậy, nhẹ nhàng như gió thoảng, cũng đủ khiến Thương Tòng Thư đau lòng đến mức nào. Nhưng so với những tổn thương đó, cô không muốn khiến Thương Tòng Thư, người đang nằm viện, phải mang thêm gánh nặng vì mình.
Thương Tòng Thư nghe thấy câu trả lời ấy, đồng tử co rút kịch liệt, không kìm được cảm giác đau đớn trong lòng. Nàng cắn mạnh vào vai Phong Hân như muốn phát tiết nỗi khổ sở âm thầm kia. Vị máu tanh chát dần lan nơi đầu lưỡi nhưng vẫn không thể khiến nàng chịu buông ra.
Hai người họ ôm nhau mà ngủ, nhưng trái tim thì lại xa cách, xa đến vô cùng.
Sáng hôm sau.
Phong Hân gần như thức trắng cả đêm. Sáng sớm, cô dậy thật khẽ muốn làm bữa sáng cho Thương Tòng Thư. Khi cô còn đang bận rộn trong bếp, ba mẹ Thương Tòng Thư lại bất ngờ đến nơi này sớm hơn gần một tiếng so với thời gian đã hẹn trước qua điện thoại.
Phong Hân có phần lúng túng: "Hai người chờ thêm chút nhé, cháu đang chuẩn bị ít đồ ăn cho Tòng Thư."
Ngay từ khi bước vào cửa, Ôn Du đã không cho Phong Hân sắc mặt dễ chịu gì. Giọng điệu bà vừa gay gắt, vừa lạnh lùng: "Tôi đã nói rồi, nếu cô không chấp nhận nổi Thư Thư thì chia tay đi. Chỉ thích thôi thì có ích gì? Cô có tiền mua thuốc cho nó không? Đến mấy việc cơ bản như cơm nước, sinh hoạt còn chưa lo nổi, còn bày đặt tranh cãi với tôi."
Lời nói có khó nghe thật, nhưng từng chữ đều không sai. Người đàn ông bên cạnh bà. một người trung niên có dáng vẻ điềm đạm, lịch thiệp, mang theo khí chất ôn hòa và nho nhã. Ông không nói nhiều, nhưng vừa mở lời đã mang theo sự nghiêm nghị: "Chúng tôi đến sớm là vì có chuyện muốn nói riêng với Thư Thư. Nếu cô bận thì cứ làm việc của mình, bệnh viện không phải nơi cứ muốn ở là được tôi muốn đưa Thư Thư đi kiểm tra lại, nghe ý kiến của bác sĩ."
Đúng lúc ấy, Thương Tòng Thư nghe tiếng động, từ trong phòng bước ra.
Cha Thương trước giờ chỉ nghe người khác kể con gái mình đã thay đổi thế nào, trở nên kỳ lạ ra sao. Nhưng tận mắt chứng kiến hôm nay, ông lại có một cái nhìn khác.
Cô gái trước mắt ông chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc một chiếc áo thun cotton màu cam nhạt, phối cùng chân váy dài chất vải mềm mại màu be dịu, bên ngoài khoác thêm áo len chiffon cùng tông. Không trang điểm, không phấn son, lại toát lên nét dịu dàng như gió thu, nhẹ nhàng lay động lòng người.
Ông từng hỏi một vài người bạn bác sĩ, họ bảo rằng bệnh nhân rối loạn tâm thần thường sẽ có hành vi, thói quen rất khác thường. Nhưng hiện tại, với dáng vẻ thế này của Thương Tòng Thư, ông thực sự khó mà liên tưởng cô với hình ảnh bệnh nhân tâm thần.
"Ba, mẹ."
Thương Tòng Thư ngoan ngoãn gọi, rồi chớp mắt ra hiệu cho Phong Hân tiếp tục vào bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!