Chương 43: Nguyên nhân cái chết

Trong phòng có điều hòa, nên mùa hè gần như không cảm thấy nóng. Tuy vậy, một số bệnh nhân lại có biểu hiện rất khác thường, ví dụ như mùa xuân, hè, thu, đông đều mặc áo bông dày cộm, phản ứng với nhiệt độ không giống người bình thường.

Khi đầu óc mơ màng, Thương Tòng Thư thường xuyên quấn chăn bông giữa mùa hè, miệng lẩm bẩm những câu khó hiểu. Phong Hân liền để điều hòa bật cả ngày không tắt. Mỗi lần chuyển nhà, cô đều đặc biệt quan tâm đến chỉ số điện nước.

Đã từng có quãng thời gian cả hai nghèo đến mức không còn gì để tiết kiệm, nhưng điều hòa thì tuyệt đối không thể tắt dù có đổi sang quạt cũng không được. Chỉ cần nóng lên, người Thương Tòng Thư sẽ nổi rôm sảy, đổ mồ hôi thì sẽ càng ngứa rát hơn, không ai để ý là nàng sẽ gãi đến tróc da, đau đến phát khóc.

Mỗi lần Phong Hân về nhà, trông thấy cảnh tượng đó, dù mệt đến rã rời, cũng sẽ kéo lê thân thể uể oải để bôi thuốc cho nàng, rửa sạch những vết thương, rồi lại dọn dẹp đống bừa bộn trong nhà.

Nghĩ về những năm tháng như thế, từng chút từng chút một, Thương Tòng Thư cảm thấy xót xa.

Phong Hân vì nàng mà đánh mất cả quãng tuổi trẻ đẹp nhất đời người, dành gần hết thời gian để chăm sóc nàng, cho đến tận khi bước vào trung niên.

Nàng ngồi một mình trên ghế sofa, nhìn căn nhà trống trải mà tim đập dồn dập, ngơ ngẩn mất một lúc lâu mới nhớ ra mình còn việc phải làm. Nàng đã gửi cho Phong Hân một tập hồ sơ có đính kèm thời gian, trong đó ghi lại đầy đủ thời điểm Thương Tòng Thư bắt đầu sáng tác, cho đến khi sửa bản thảo lần cuối. Mỗi lần chỉnh sửa, mỗi lần mở file đều được đánh dấu thời gian rõ ràng.

Phong Hân chưa trả lời, giờ này Phong Hân chắc chắn chưa ngủ, tin nhắn hẳn là đã đọc, nhưng không muốn phản hồi thôi. Thương Tòng Thư tuy thấy buồn, nhưng cũng không nhắn thêm gì nữa, chỉ nằm dài trên ghế sofa, liên tục lướt vòng bạn bè của Phong Hân. Bài đăng gần nhất vẫn là hình ảnh bản phác thảo, chính nàng đã chụp và đăng giúp Phong Hân.

Kéo xuống dưới một chút là dòng thông báo: "Chỉ bạn bè trong ba ngày gần đây mới xem được vòng bạn bè của tôi."

Chỉ cần liếc mắt là biết đã bị giới hạn, vậy mà Thương Tòng Thư vẫn cứ chăm chăm cập nhật.

Đột nhiên, một tin nhắn của Phong Hân nhảy ra từ giao diện: [Đang lén xem động thái của chị à?]

Thương Tòng Thư: "......"

Ngón tay nàng cứng đờ ngay trên màn hình.

Phong Hân lại nhắn tiếp: [Chị đâu phải bánh xe dự phòng, sao có thể vừa chia tay là chị đã tuyên bố người tiếp theo trong ngày? Đừng xem nữa, ngủ sớm một chút đi.]

Trước khi chia tay, Phong Hân từng nói nếu yêu đương ngọt ngào với bạn gái mới thì sẽ tag Thương Tòng Thư vào, tuy chỉ là lời nói tức giận, nhưng Phong Hân biết Thương Tòng Thư thực sự sẽ theo dõi WeChat để xem cô đăng gì.

Thương Tòng Thư hỏi: [Tối nay ngủ nhà bạn à?]

Nàng biết Phong Hân cố ý không mang theo giấy tờ, vẫn để lại trong phòng.

Phong Hân trả lời: [Ngủ nhà học muội xinh đẹp.]

Thương Tòng Thư nhìn dòng tin nhắn, mặt không cảm xúc, đáp lại một câu: [Cũng chịu chơi ghê, nhớ mang bao.]

Phong Hân: [Cô ấy nói không thích dùng.]

Thương Tòng Thư: [Tôi muốn phun.]

Sau khi gửi ba chữ đó đi, Thương Tòng Thư lập tức xóa Phong Hân khỏi danh sách bạn bè, vào phần cài đặt WeChat tắt toàn bộ cách thêm bạn mới. Nàng bước vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bỗng nhiên nàng thấy kỳ lạ khoảng thời gian này người nhà vẫn chưa ai liên lạc với nàng. Lẽ nào họ đều biết tình trạng của nàng thông qua Phong Hân, nên mới yên tâm như vậy?

Thương Tòng Thư mở danh sách bạn bè trong WeChat của mình, phát hiện bên trong chỉ còn lại vài người bạn không quen thân lắm, cùng một vài bạn học có quan hệ tạm ổn. Còn người thân và bạn bè thân thiết, không biết từ bao giờ đã bị nàng xóa hết.

Nàng hiểu rất rõ mỗi lần phát bệnh, nàng sẽ nảy sinh ảo giác rằng có người muốn hại mình. Có lẽ lúc đó nàng đã xóa sạch những người gửi tin nhắn quan tâm để rồi cuối cùng chỉ còn lại những người bạn học không chủ động liên hệ.

Nàng mở danh sách chặn, quả nhiên trong đó bị đưa vào danh sách đen là một hàng dài: ba mẹ, anh trai, em gái, còn có hai ba người bạn thân thiết.

Nàng gỡ chặn từng số, điện thoại lập tức vang lên liên tục không ngừng toàn bộ là những tin nhắn từng bị chặn lại trước đó.

Nàng mở một tin trong số đó, là em gái gửi: [Chị ơi, điểm thi giữa kỳ của em có rồi! Mẹ nói nếu em tiến bộ thì sẽ được gặp chị, nhưng giờ lại đổi ý bảo đợi thi đại học xong mới được gặp. Mẹ còn bảo em đừng nói với bạn bè trong trường rằng em là em gái chị, sợ người ta cười nhạo... Nhưng em không sợ đâu! Giáo viên tụi em từng dạy chị, thường xuyên lấy chị ra làm gương, nói chị siêu giỏi, là học sinh xuất sắc nhất mà cô từng dạy.

Cô còn khoe khoang mãi chuyện chị là trạng nguyên khoa văn, nói đến khi nghỉ hưu cũng không quên ha ha ha. Em và các bạn đều cảm thấy chị rất lợi hại. Em cũng muốn cố gắng, không thể để chị mất mặt!]

Thương Tòng Thư lặng lẽ đọc từng chữ, ánh mắt dần nhòe đi, nước mắt tuôn ra không ngừng.

Kéo lên trên còn có rất nhiều tin nhắn em gái gửi, từ những dòng hoảng loạn lúc ban đầu đến những lời bất lực và đâu đớn, "Chị ơi, sao chị lại mắc bệnh này..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!