Dù bản thân mới chỉ ngoài hai mươi Phong Hân đã luôn phải gánh trên vai "hành lý sống" mang tên Thương Tòng Thư. Cô bắt đầu tự hỏi sau này cuộc sống của mình sẽ ra sao đây?
Chẳng lẽ cả quãng thanh xuân đẹp đẽ này lại phải dùng để chăm sóc cho một người mắc bệnh tâm thần sao?
Xã hội của người lớn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng, một khi Phong Hân bắt đầu đi làm bên ngoài nếu đồng nghiệp biết cô sống cùng một "bệnh nhân tâm thần" liệu ai còn dám thân thiết, kết giao với cô nữa? Chưa kịp xây dựng được mối quan hệ nơi công sở, có khi cô đã trở thành đề tài bàn tán sau lưng mỗi bữa trưa rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Đồng Hoài thấy bực bội, động tác dọn đồ cũng bắt đầu thô lỗ, những hộp màu và dụng cụ vẽ bị ném lạch cạch xuống đất.
Lại là tiếng mở cửa khe khẽ từ phía sau, lần này cánh cửa phòng chỉ mở hé một khe nhỏ bằng đầu ngón tay, Thương Tòng Thư nhìn cô, giọng khẽ khàng: "Đừng làm hỏng đồ của tôi."
Đồng Hoài theo phản xạ nhìn hộp màu trong tay mình, cũng không rõ đây có phải do chính tay Phong Hân mua không, nếu làm hỏng chẳng phải lãng phí tiền của Phong Hân sao? Cô bật cười hờ hững, nhưng động tác trên tay rõ ràng đã nhẹ đi rất nhiều.
Dọn dẹp xong đồ đạc, ba người chuẩn bị chuyển nhà. Trước khi đi, Phong Hân cúi xuống dặn dò Thương Tòng Thư rằng sau khi bên kia sắp xếp ổn thỏa cô sẽ quay lại đón nàng. Chỉ mấy câu dặn đi dặn lại, nhưng Phong Hân vẫn phải lặp lại nhiều lần, cho đến khi Thương Tòng Thư gật đầu thì cô mới yên tâm rời đi.
Đồng Hoài đứng ngoài cửa nghe thấy hết, chỉ cảm thấy kiệt sức. Con nít không nghe lời thì còn có thể dạy dỗ, chứ loại bệnh như Thương Tòng Thư nghe nói là vẫn có tư duy riêng, người khác nói gì cũng chưa chắc nghe. Cô ta sẽ chỉ làm theo cái "kế hoạch" mà chính mình đặt ra trong đầu. Phong Hân rốt cuộc làm sao mà chịu đựng nổi đến tận bây giờ?Xe tải của anh trai Đồng Hoài chỉ có hai chỗ ngồi nên Đồng Hoài chọn đi taxi cùng Phong Hân, cô đưa cho Phong Hân một tấm danh thiếp và một túi hồ sơ.
"Bạn tớ mở công ty truyền thông có vài studio nh, cũng hợp tác với các hot TikToker và cosplayer. Việc không tệ đâu, cậu có thể đến đó thực tập thêm, kiếm thêm ít tiền cũng được."
Phong Hân kiếp trước từng làm thực tập ở công ty lớn có danh tiếng trong và ngoài nước. Dù tiền thực tập không cao, nhưng lại có cơ hội tiếp xúc với nghệ sĩ lớn, nếu nhìn xa một chút thì tiềm năng phát triển vẫn hơn hẳn mấy studio nhỏ.
Phong Hân vừa định từ chối một cách khéo léo, thì ánh mắt lướt qua tên ghi trên danh thiếp liền khựng lại. Phó Khinh Hòa? Đây chẳng phải là CEO công ty cô từng làm việc sao? Một CEO công ty lớn như vậy, sao lại đi mở mấy cái studio nhỏ kia được chứ?
Cô từng làm ở công ty đó nhiều năm, mãi đến khi lên được vị trí quản lý cấp trung mới có được phương thức liên lạc riêng của Phó Khinh Hòa. Vậy mà Đồng Hoài lại biết được người đó?
Cô nhớ không nhầm, kiếp trước Đồng Hoài chưa bao giờ từng nhắc tới người bạn này. Phong Hân lặng lẽ đánh giá Đồng Hoài, muốn từ nét mặt kia nhìn ra chút gì đó. Gương mặt trước mắt xinh đẹp mà không lố lăng, vừa có vẻ kiêu kỳ của mẫu đơn lại mang theo chút mềm mại của hoa hồng. Ở bất kỳ hoàn cảnh nào, dung mạo của Đồng Hoài luôn là tâm điểm, chói sáng không ai sánh bằng.
Phong Hân vẫn luôn không hiểu, có bao nhiêu thiếu gia giàu có, người có tiền có thế, phẩm hạnh tốt đẹp đều từng theo đuổi Đồng Hoài nhưng Đồng Hoài luôn như có bức tường vô hình lúc nào cũng giữ khoảng cách. Trước mặt thì có vẻ dễ gần nhưng sau lưng lại hoàn toàn xa cách, khiến ai cũng bị chặn ngoài ngàn dặm.
Khi cô hỏi, Đồng Hoài chỉ nhẹ nhàng đáp: "Vứt bỏ tra nam không thấy có lỗi."
Thích tự do, không ràng buộc, Đồng Hoài đến khi vào tuổi trung niên dù vẫn quyến rũ như xưa nhưng vẫn chưa từng thật sự yên ổn bên ai cả.
Phong Hân cầm danh thiếp, ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua dãy số điện thoại, hơi nghi hoặc hỏi: "Tiểu Hoài, cậu quen người này thế nào vậy? Trông không giống kiểu người có liên quan đến chúng ta cho lắm..."
Nghe vậy, Đồng Hoài cười đến cả vai run lên : "Hahaha, gì mà phản ứng dữ vậy? Sợ tớ bị người ta lừa à? Yên tâm đi, tớ đã qua tận nơi, nhìn tận mắt studio của người ta rồi. Không phải loại lừa đảo đâu, nếu không sao tớ dám giới thiệu cho cậu được."
"Không phải, tớ không có ý đó..."
Xe đến khu chung cư mới của Phong Hân, cô đành gác chuyện lại tính sau sẽ tìm hiểu thêm.
Ba người bận rộn suốt một lúc lâu mới dọn xong, Phong Hân mang ra mấy lon nước có ga mời hai anh em Đồng gia rồi nói: "Tớ mời hai người ăn khuya một bữa nhé."
"Thôi thôi thôi!" Đồng Hoài giơ hai tay đầu hàng, cười xòa từ chối, "Ăn cái gì mà ăn, đi đón bạn gái cậu đi! Vừa rồi lúc rời nhà, phải dỗ tới dỗ lui mới được, lỡ nửa đêm không thấy mặt nữa thì chịu sao nổi? Mau đi đi!"
Đồng Hoài đưa Phong Hân ra tận đầu đường bắt taxi, đứng chờ đến khi xe khuất bóng mới chịu quay đi. Liếc sang người anh trai vẫn đứng yên tại chỗ, Đồng Hoài không nhịn được thúc giục: "Anh đi thôi, còn đứng đấy hóng gió làm gì?"
Dưới ánh đèn đường vàng ấm, gió đêm nhẹ lướt qua, thổi bay vài sợi tóc của Đồng Hoài lộ ra đôi tai đang sưng đỏ vì bị bấm mạnh quá mức, trên tai vẫn còn in rõ vết hằn đỏ.
Đồng đại ca nhìn mà nhíu mày phiền muộn: "Mày nên soi gương nhìn lại cái mặt mày vừa rồi đấy, uống bao nhiêu chai giấm rồi hả?"
"Em thế nào?" Đồng Hoài cãi lại ngay "Đấy gọi là trêu chọc, không phải ăn giấm chua! Anh chẳng có tí tế bào hài hước nào!"
"Đồng Hoài, tao cảnh cáo mày, dám làm cái gì đồng tính luyến ái là tao đánh gãy chân đấy. Mấy đứa con gái bây giờ chơi với nhau đều thế này à? Cái ánh mắt vừa nãy, cái giọng nói kia, còn chua hơn cả tám quả quất chanh đường phơi khô nữa!"
Đồng Hoài vội vàng ngắt lời, càng nói càng tự chọc mình cười: "Ai nha nha, anh đừng vòng vo nữa, thật sự không phải như anh nghĩ đâu, hai người con gái thì sao chứ? Dù sao em cũng không làm được gì, cả đời này không thể thích phụ nữ được đâu, anh cứ yên tâm đi. Về nhà thì nhớ đừng nói lung tung trước mặt ba mẹ đấy!"
Thực ra cô rất muốn có thể sống cùng Phong Hân suốt đời. Nếu có thể bên nhau, cùng sống chung, thì kết hôn hay không, có gọi là người yêu hay không, thậm chí chuyện có con hay không, cô đều có thể đá ra khỏi kế hoạch cuộc đời.
Nhưng nếu như sống như kiểu Phong Hân và Thương Tòng Thư, kiểu bách hợp thực sự ấy, mà trên giường cũng làm chuyện kia thì cô không làm được. Nghĩ đến thôi mà mặt Đồng Hoài đã nóng bừng, cô tháo đôi khuyên tai kẹp suốt cả buổi tối xuống, nhét lại vào túi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!