Chương 4: Đừng sợ

Phong Hân không nhớ rõ ràng thời điểm xảy ra tai nạn như nào lại không khớp với kiếp trước, chẳng lẽ bởi vì Thương Tòng Thi đáp ứng với cô tuần sau khii đi xem triển lãm tranh nên quỹ đạo bị thay đổi sao?

Nếu sự thật là như vậy thì là cô si tâm vọng tưởng, nghĩ rằng trọng sinh sẽ có thể thay đổi, có thể để Thương Tòng Thư tránh được tai nạn ngoài ý muốn.

Phong Hân rất luống cuồng, tới trường học xin nghỉ rồi bắt đầu tới bệnh viện để chăm sóc Thương Tòng Thư đang hôn mê.

Trong phòng bênh, mẹ Thương Tòng Thư là Ôn Du tới đưa đồ ăn cho Phong Hân, mắt thường cũng thấy tốc độ tiều tụy của Phong Hân, có chút vui mừng, "Thư Thư quả nhiên không nhìn lầm người, mỗi lần ở cùng chúng ta đều nhắc tới con, đều nói là người yêu con bé là tốt nhất."

Phong Hân tay đang dùng khăn lông ướt lau người cho Thương Tòng thư nghe vậy tay dừng lại một chút, đem quần áo người bệnh kéo xuống không có đáp lại.

Ôn Du tưởng rằng Phong Hân đang lo lắng cho sức khỏe của Thương Tòng Thư nên sắc mắt mới khó coi như vậy, vỗ vỗ tay Phong Hân trấn an nói, "Yên tâm, bác sĩ đã nói trong 2 ngày Thư Thư sẽ tỉnh, sẽ không có việc gì."

Ôn Dư không biết được là người trước mắt này ban ngày thì tận lực chăm sóc, ban đêm thức trắng đêm vì con gái mình giờ phút này lại đang chốt dạ, chột dạ vì Thương Tòng Thư ở trước mặt cha mẹ nàng không tiếc lời khen ngợi mình như vậy.

Phong Hân suy nghĩ rằng chờ khi Thương Tòng Thư tỉnh dậy, sẽ chăm sóc nàng thêm một thời gian nữa rồi tạm biệt.

Tuy rằng rất vô tình nhưng kiếp trước cô đã chăm sóc nàng hai mươi năm khổ sở, lần này hãy buông tha cô đi.

Hiện tại cô vẫn còn rất trẻ, vẫn còn nhiều điều muốn làm, cuộc sống mới bắt đầu thôi.

Cô không làm gì sai trái cả, cô cũng chỉ là một người bình thường muốn có một tình yêu ấm áp đến cuối đời, như vậy cũng không quá phận đi?

Cùng Thương Tòng Thư tiếp tục ở bên nhau thì chỉ như giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, chịu đựng ba bốn năm ở cùng nhau vết thương chồng chất lên nhau, tách hai người ra đối với cô và Thương Tòng Thư là tốt nhất.

Phong Hân cho mình một cái cớ thỏa đáng, tựa hồ như đã nghĩ thông suốt thở phào một hơi.

Cô lau người cho Thương Tòng Thư xong, đắp chăn lại cẩn thận, đứng dậy chuẩn bị đem chậu nước vào toilet đôi tay bưng chậu run rẩy đến lạ thường.

Cô lúc này mới phát hiện đôi tay mình run rẩy bao nhiêu.

Phong Hân vào toilet không bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai của Ôn Du, "Bác sĩ, bác sĩ!"

Thương Tòng Thư tỉnh dậy ôn đầu co người ngồi một bên, trong miệng không biết lẩm nhẩm nói gì, mẹ nàng thấy dáng vẻ ôn hòa biến mất thì kinh ngạc, bắt lấy Thương Tòng Thư từ trên giường kéo tới.

Thương Tòng Thư sợ hãi giãy dụa, hai tay liều mạng đánh Ôn Du, không ngừng co người lại trên giường.

Nhìn thấy phản ứng này của Thương Tòng Thư, Ôn Du lại càng tức giận, lôi kéo con gái đi tìm bác sĩ, kéo loạn Thương Tòng Thư trên giường xuống dưới.

Thương Tòng Thư bị kéo mạnh trực tiếp bị quăng ngã trên mặt đất vang một tiếng "Ầm", cả người tê rần, nằm trên mặt đắt đau đơn run rẩy.

Phong Hân nhìn thấy một trận này trong lòng liền căng thẳng, bước tới ngăn Ôn Du lại, khẩn trương tới mức quên mất Ôn Du là trưởng bối, đem Ôn Du đang nóng nảy đẩy ra.

"Dì, người lớn tiếng như vậy sẽ dọa tới Tòng Thư." Phong Hân lạnh giọng ngăn lại.

Thương Tòng Thư sau khi bị bệnh cực kì nhạy cảm với âm thanh lớn, càng lớn tiếng càng dọa sợ Thương Tòng Thư, làm nàng thấy bản thân không an toàn.

Phong Hân đỡ Thương Tòng Thư dậy, giây tiếp theo cổ vai bị ghì chặt lại, Thương Tòng Thư ôm Phong Hân trong mắt toàn là sự sợ hãi, "A Hân, mau báo cảnh sát, người đó muốn giết người! Mau báo cảnh sát."

Cái "Người đó" chỉ ai không cần nói cũng biết.

"Được, được." Phong Hân liên tục đồng ý, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Thương Tòng Thư, "Cảnh sát đang tới, đừng sợ."

Cô không giải thích gì thêm cho Thương Tòng Thư, cô đã chăm sóc nàng hai mươi năm, bản thân có kinh nghiệm và hiểu rõ nàng phát bệnh thì chỉ tiếp nhận mình cô tới gần.

Trấn an Thương Tòng Thư một lúc, chờ cảm xúc của nàng dần ổn định mới có thể cùng nói chuyện.

Ôn Du là mẹ của Thương Tòng Thư không ngờ như thế nào lại bị con gái nghi ngờ là kẻ giết người, bị dọa sợ hãi, trong lòng tràn đầy phòng bị.

Ôn Du lập tức than thở khóc lóc, "Thư Thư, con như thế nào lại biến thành như vậy? Con không nhận ra mẹ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!