Thì ra Tòng Thư cũng biết những suy nghĩ trong lòng cô...
Phong Hân muốn nhìn vào mắt Thương Tòng Thư nhưng nàng Thư đã rúc luôn vào lòng ngực, ôm chặt như sợ bị rơi mất. Nàng chôn cả khuôn mặt vào ngực Phong Hân giống như muốn hòa tan cả cơ thể mình vào đó, đến mức qua cả lớp quần áo Phong Hân vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những tiếng nức nở khe khẽ, trầm trầm, buốt lạnh như bọt biển sặc sỡ vỡ nát trong tim cô.
Phong Hân luồn tay qua nách Thương Tòng Thư nhẹ nhàng bế lên, nhìn gương mặt đã khóc đến lem nhem của nàng, cô dùng trán cọ nhẹ vào trán nàng, khẽ trách yêu: "Lúc nãy không phải em nói là không bao giờ đuổi chị đi nữa sao? Nếu chị mà thật sự bỏ đi... rồi không quay lại thì sao?"
Cô dựa vào người Thương Tòng Thư, nắm tay cô đặt lên đầu mình: "Không biết đâu, dỗ chị đi!"
Thương Tòng Thư vẫn còn thút thít, ủy khuất nói: "Em... em vẫn còn đang khóc mà..."
Phong Hân ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Thương Tòng Thư, cảm giác thân quen đó khiến cô càng thêm xao động. Nhưng sâu trong lòng lại trống rỗng, mệt mỏi, như thiếu đi điều gì đó rất quan trọng.
Từ sau khi Tòng Thư đổ bệnh, trong lòng Phong Hân không biết đã lén khóc bao nhiêu lần, có lúc còn giận quá mà bật khóc thành tiếng. Thế nhưng chẳng bao giờ đổi lại được chút đau lòng nào từ Thương Tòng Thư cả. Về sau, cô cũng chẳng khóc nữa, bởi vì có khóc cũng vô ích chỉ là tự phơi bày vết thương mà thôi.
Cô ngẩng đầu nhìn Thương Tòng Thư vẫn đang nức nở không ngừng mà lòng như có ngàn tảng đá đè nặng. Rõ ràng đã hai mươi mấy tuổi rồi, vậy mà cũng không biết phải dỗ dành thế nào.
Phong Hân nhẹ nhàng xoa lưng nàng, một tay cầm điện thoại, hỏi khẽ: "Muốn ăn gì không? Kem hồng trà nhé? Hay tôm cay?"
Thương Tòng Thư hất rơi điện thoại của Phong Hân, tự mình nhảy khỏi đùi cô, chạy đến chỗ bộ xếp gỗ và ngồi bệt xuống thảm, tiếp tục chơi hoàn toàn phớt lờ Phong Hân.
Chiếc điện thoại ấy vốn lần trước đã bị Thương Tòng Thư ném vỡ một lần, màn hình nứt chưa kịp thay. Giờ lại thêm mấy vết rạn nứt mới, Phong Hân lặng lẽ bóc lớp kính cường lực ra, không nói gì cũng không làm phiền Thương Tòng Thư nữa. Cô đặt đồ ăn giao tới.
Điện thoại của Thương Tòng Thư đặt bên cạnh, màn hình chớp sáng vài giây khi có tin nhắn đến là thông báo từ quầy giao hàng trong khu. Phong Hân thoáng liếc qua rồi lập tức nhớ đến hộp thuốc kẹo mà Thương Tòng Thư từng giấu, một luồng cảnh giác trỗi dậy trong cô.
Là Thương Tòng Thư tự mua qua mạng? Hay là ai đó gửi đến?
Phong Hân ghi lại mã nhận hàng, xỏ giày chuẩn bị ra cửa: "Tòng Thư, chị xuống dưới mua chai nước có ga, sẽ quay lại ngay."
Trước khi đi, cô còn nhờ bảo vệ khu nhà để ý tầng lầu, dặn dò nếu Thương Tòng Thư có ra ngoài thì gọi cô ngay. Giờ cả tiểu khu ai cũng biết nhà Phong Hân có người bị bệnh tâm thần, bảo vệ nghe yêu cầu như vậy cũng vui vẻ đồng ý.
Phong Hân nhận được bưu kiện nhưng không vội mang lên, mà mở ra ngay dưới tầng. Trên nhãn địa chỉ ghi rõ nơi gửi một công ty sản xuất mô hình hoạt hình, đồ chơi máy móc. Kỳ lạ là bên trong không có món đồ chơi nào, mà chỉ có một con chip nhỏ và một chiếc điều khiển từ xa.
Cô cầm lên xem thử nhưng không hiểu gì cả. Quay về nhà, cô vẫn còn phân vân chưa nghĩ ra phải giải thích sao cho hợp lý việc lén mở hàng người khác thì cánh cửa đã bị mở tung từ bên trong. Thương Tòng Thư chân trần, trừng mắt nhìn cô, trong mắt đầy giận dữ.
"Trong tủ lạnh có nước có ga, chị nói dối! Rốt cuộc chị đi đâu?" Thấy Phong Hân cầm trong tay gói hàng đã bị bóc ra, sắc mặt Thương Tòng Thư lập tức thay đổi giận dữ đến run người: "Chị dám lén lấy trộm đồ của em!"
Phong Hân bị chữ "trộm" đâm đau một chút, cô nhỏ giọng giải thích: "Chị không phải trộm, chị chỉ muốn xem em mua gì thôi."
Càng nói càng thấy xấu hổ, gương mặt tràn đầy hối hận: "Xin lỗi, là lỗi của chị."
Thương Tòng Thư giật lấy điều khiển và chip trong tay cô, chạy thẳng vào phòng ngủ phụ, bật máy tính lên bấm gì đó liên tục. Chẳng bao lâu sau, trong phòng truyền ra âm thanh phát video như đang là hướng dẫn sử dụng robot.
Phong Hân đi theo vào, ngồi xuống bên cạnh nàng cùng xem, không nhịn được hỏi:
"Tòng Thư, em có phải quên mua cái thân máy luôn không? Chỉ có chip với điều khiển thì chơi gì được?" Nghe tiếng Phong Hân, Thương Tòng Thư giật nảy người như thể mới nhận ra cô đang ở cạnh.
Nàng vội vàng gập máy tính lại, không cho Phong Hân nhìn, phản ứng ấy khiến Phong Hân sinh nghi. Cô muốn giành lại máy tính xem Thương Tòng Thư đang giấu cái gì nhưng Tòng Thư lập tức ép nửa người lên máy, ánh mắt cảnh giác như phòng bị thú dữ, nhìn chằm chằm Phong Hân không chớp.
"Đợi em nghiên cứu xong rồi sẽ nghĩ cách nhét con chip vào đầu chị, sau đó để chị tự mình xem."
Phong Hân nghe xong, tim thắt lại một cái: "Em muốn giết chị đấy à..."
Làm sao mà "nghiên cứu" được cái kiểu đó chứ.
Phong Hân lập tức kéo tay cô, hai người giằng co giành máy tính, rồi cùng ngã lăn ra giường. Bình thường Phong Hân hay nhường nhịn Thương Tòng Thư nhưng lần này là thật sự nổi giận, cô dùng sức bẻ tay Thương Tòng Thư ra, ấn chặt xuống trên giường, phản kháng lại.
Thấy máy tính sắp bị Phong Hân giành lấy, Thương Tòng Thư đột nhiên òa lên khóc. Nước mắt nàng nói đến là đến, khóc lớn không kiềm chế cả phòng ngủ vang vọng tiếng nức nở. Gối đầu ướt đẫm, tiếng khóc đến khàn giọng, Phong Hân nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng, giọng đã trở nên khô khốc, trong lòng đau như thắt.
Cô đành phải buông máy tính xuống trước: "Đừng khóc nữa, chị chỉ muốn cùng em nghiên cứu mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!