Xem nhà xong, Phong Hân vẫn chưa hoàn toàn vừa ý, cô dự định ngày mai đi xem thêm vài chỗ khác càng nhiều lựa chọn càng tốt.
Trên đường về, Đồng Hoài bất chợt nói: "Bạn trai tớ đến đón rồi." Rồi vội tách ra đi trước, sắc mặt vẫn nặng nề.
Phong Hân hiểu, trong lòng Đồng Hoài có lẽ đang không vui. Có một câu lời bài hát từng nói, "Bạn bè ghen tuông chẳng khác gì người yêu chia tay." Đồng Hoài đã chơi với cô từ nhỏ, hai người thân thiết suốt bao năm. Bây giờ, khi đột nhiên có một người khác quan trọng hơn xuất hiện, Đồng Hoài nhất thời không thể chấp nhận cũng là điều dễ hiểu.
Lúc lên tàu điện ngầm, tin nhắn WeChat của Đồng Hoài nhắn tới: [Cậu đưa xe cho tớ, tớ giúp cậu bán.]
Từ những dòng chữ khô khan ấy cũng có thể cảm nhận được tâm trạng u uất của Đồng Hoài. Bình thường, mỗi tin nhắn Đồng Hoài gửi đều có biểu tượng cảm xúc hoặc ít nhất cũng sẽ kèm theo câu đùa dễ thương cuối dòng mà nay lại trống rỗng như vậy. Giận dỗi thì giận, nhưng vẫn chủ động giúp cô.
Đời trước, việc bán xe máy cũng là Đồng Hoài giúp cô lo liệu. Kết nối, mối quan hệ và sự lanh lẹ của cô ấy giúp thương lượng không ít giá cả. Phong Hân gửi lại lời đồng ý, còn thêm hai biểu tượng mặt quỷ làm hòa.
Lúc rảnh rỗi, cô lại nhớ tới tài khoản mạng xã hội nước ngoài mà Thương Tòng Thư từng sử dụng, không biết mấy hôm nay Tòng Thư có cập nhật gì không?
Cô thử liên hệ bạn cùng phòng cũ để xin lại tài khoản đăng nhập nhưng vẫn chưa có được. Chỉ có thể tìm kiếm ID người dùng của Thương Tòng Thư trên giao diện trang chủ. Như cô đoán, kể từ lần cô phát hiện ra tài khoản đó, nó không cập nhật gì thêm, Tòng Thư không còn đăng bài nữa.
Là cô ấy đã hết hy vọng sao? Hay đã chuyển sang nền tảng khác? Hoặc là bây giờ, trong lòng Tòng Thư, cô còn có vị trí gì không?
Nghĩ đến đây, Phong Hân thở dài, bỏ điện thoại vào túi, trạm tiếp theo là đến nhà rồi, cô đứng dậy chuẩn bị xuống. Bỗn, vai cô bị ai đó vỗ nhẹ một cái. Phong Hân quay đầu lại, là một cô gái lạ mặc đồng phục trung học, đeo kính dày.
"Chị ơi." Cô bé nhẹ nhàng kéo tay áo Phong Hân, giọng nói nhỏ nhẹ: "Lúc nãy có người theo dõi chị, còn dùng điện thoại lén chụp hình nữa. Vừa rồi chị đứng dậy thì người đó liền bỏ chạy, chị nên cẩn thận một chút, có thể đã bị kẻ xấu để ý rồi."
Cô bé vừa từ phía đầu toa tàu đi tới, tình cờ trông thấy kẻ lén theo dõi. Vì sợ rước họa vào thân nên không dám hét lên, đợi đối phương đi rồi mới dám lên tiếng nhắc nhở.
"Theo dõi tôi?" Phong Hân thoáng sững người, cô cảm thấy bản thân không hề đắc tội với ai gần đây. "Cảm ơn em, người chụp lén là đàn ông sao?"
Cô theo bản năng nghĩ đến loại phần tử chuyên rình rập phụ nữ trên tàu điện ngầm, là hành vi vi phạm pháp luật.
Cô bé cẩn thận nghĩ lại, rồi lắc đầu nói: "Là một chị gái trẻ đẹp, tóc dài uốn lọn, mặc váy dài màu xanh lục nhạt."
Tim Phong Hân chợt lỡ một nhịp, váy dài màu xanh nhạt, tóc dài uốn sóng chẳng phải là Thương Tòng Thư sao?
Thương Tòng Thư theo dõi mình?
Nhận ra khả năng ấy, một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy dọc sống lưng Phong Hân, khiến cô rợn cả người. Bắt đầu từ khi nào? Chỉ là hôm nay thôi sao? Hay là đã bắt đầu từ lâu rồi?
Ra khỏi tàu điện ngầm, Phong Hân như bị một bàn tay vô hình siết chặt, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Về đến cửa nhà, cô đứng lặng vài giây mới mở cửa. Lần này, cô không còn cất giọng gọi người như mọi hôm nữa.
Phòng khách trống không không thấy Thương Tòng Thư đâu cả, TV vẫn đang phát bộ phim điện ảnh mà cô bật trước khi ra ngoài. Cô đưa tay sờ mặt sau TV, vẫn còn ấm chứng tỏ chưa tắt.
Phong Hân bước về phía phòng ngủ, Thương Tòng Thư đang ngồi trên tấm thảm, chơi trò xếp gỗ, người mặc bộ váy ngủ vừa mới thay hôm qua.
Cô thuận miệng hỏi: "Tòng Thư, hôm nay em có ra ngoài không?"
Thương Tòng Thư quay lưng về phía cô, chỉ lắc đầu mà không nói gì, tiếp tục chăm chú chơi trò chơi.
Phong Hân liếc mắt nhìn quanh, cầm lấy túi xách treo trên tường, mở ra lục lọi. Đồ đạc rơi lả tả xuống đất, nhưng không thấy điện thoại đâu cả.
Cô quay sang: "Điện thoại đâu? Đưa chị xem một chút."
Thương Tòng Thư bỏ đồ chơi xuống, thò tay lôi điện thoại từ dưới tấm thảm rồi bò lên lòng Phong Hân, tựa đầu vào ngực cô như muốn làm nũng. Đợi khi yên vị rồi, cô mới đưa điện thoại ra.
Phong Hân mở album ảnh không thấy bất kỳ tấm ảnh lén nào nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ. Màu tóc của Thương Tòng Thư quá nổi bật, ở thành phố này rất ít người có màu tóc nâu tro uốn sóng như vậy. Hơn nữa, cái váy xanh kia chẳng phải chính là váy của Thương Tòng Thư sao?
Cô nhẹ nhàng đặt Thương Tòng Thư xuống giường, đưa điện thoại trả lại rồi mở tủ quần áo ra. Từ chiếc áo đầu tiên cho đến món cuối cùng, kể cả từng ngăn nhỏ đều bị lục tung nhưng không thấy chiếc váy kia.
Đang định đi vào nhà tắm kiểm tra, cô vô tình bước ngang qua ban công thì nhìn thấy chiếc váy xanh đang treo trên dây phơi, vẫn còn nhỏ nước, vừa giặt chưa khô.
Phong Hân nhớ rất rõ, hai ngày nay Thương Tòng Thư chưa từng mặc chiếc váy này. Nhìn đống quần áo giặt cùng, số lượng cũng chỉ vài món. Cô bỗng nghi ngờ là vô tình tiện tay giặt, hay là cố ý che giấu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!