Hôm sau.
Trước cổng khu nhà có một người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ, Phong Hân cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, cố gắng khống chế biểu cảm nhưng vẫn không che giấu được vẻ gượng gạo nơi khoé môi.
[Tiểu Hoài, cậu đợi mình ở cổng là được, đừng lên nhà.]
Mái tóc xoăn nâu nhạt uốn sóng buông xõa quanh vai, cúi đầu vừa đủ che đi gương mặt ngày một trầm xuống của cô.
Hân Hân này, ngay cả cửa nhà cũng không cho cô vào...
Bao nhiêu năm thân thiết như vậy, chỉ vì hôm qua nói mấy câu vậy mà Hân lại căng thẳng đến thế.
"Tiểu Hoài!"
Nghe tiếng gọi, Đồng Hoài vội tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, cả gương mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ quyến rũ dường như vẻ u tối ban nãy chưa từng tồn tại.
Đồng Hoài trêu ghẹo: "Cậu đến muộn 12 phút, không giống phong cách thường ngày chút nào nhỉ?"
Phong Hân đưa cho Đồng Hoài một chiếc mũ bảo hiểm, giải thích: "À, tìm phim cho Tòng Thư xem nên mất chút thời gian."
Ánh mắt vô tình lướt đến bộ váy mà Đồng Hoài mặc hôm nay, Phong Hân liền thu lại mũ bảo hiểm, tạm thời thay đổi ý định: "Chúng ta đi tàu điện ngầm nhé."
Đồng Hoài không để tâm: "Vì sao? Tớ ngồi nghiêng là được mà."
Phong Hân từ chối dứt khoát: "Không được, nguy hiểm lắm."
Cô lái xe về gửi lại trong bãi của khu nhà, tháo mũ bảo hiểm, lúc này mới nhìn rõ Đồng Hoài trang điểm kỹ càng mặc một bộ váy lụa màu champagne liền thân, makeup trưởng thành lạnh lùng.
Không biết có phải ảo giác hay không, từ sau khi Phong Hân lên cấp hai, mỗi lần Đồng Hoài gặp cô đều đặc biệt ăn mặc, dù ngày thường chỉ mặc đồng phục, hẹn ra căn
-tin ăn khuya cũng phải buộc tóc gọn gàng hoặc tết bím dễ thương.
Sau này lên đại học, trang điểm và váy vóc dần trở thành thói quen không thể thiếu của Đồng Hoài. Hôm nay còn đặc biệt đeo hoa tai nữa...
Một cô gái bình thường hẹn hò bạn trai trang điểm nhẹ nhàng là được, vậy mà mỗi lần gặp Phong Hân, Đồng Hoài luôn phải lựa chọn kỹ càng từng món trang sức.
Đồng Hoài không hợp xỏ khuyên, nên toàn đeo hoa tai dạng kẹp. Đeo lâu thì đau tai vì thế ngoài Phong Hân ra, Đồng Hoài gần như không đeo trước mặt ai khác.
Cũng chính vì điều đó mà Phong Hân mới nhận ra, Đồng Hoài "cố ý ăn diện" mỗi khi gặp cô.
"Trên mặt tớ có gì sao?" Đồng Hoài khẽ sờ lên mặt mình đang nóng bừng, có chút ngượng ngùng., "Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tớ vậy?"
Phong Hân lắc đầu, đè nén những nghi hoặc trong lòng xuống. Tàu điện ngầm khá lạnh, Đồng Hoài buông tóc dài sang hai bên vai để chắn gió.
Phong Hân đột nhiên hỏi: "Tiểu Hoài, hôm qua cậu nói gì với Tòng Thư à?"
Gương mặt Đồng Hoài thoáng căng thẳng, ánh mắt né tránh, rồi lại giả vờ như không có gì, cúi đầu nghịch điện thoại: "À, mình chỉ chuyển lời của dì chủ nhà thôi, có chuyện gì sao?"
"Cô ấy bị bệnh, sau này nếu cậu có gì muốn nói thì nói với mình là được." Phong Hân nghiêm túc nói.
Đồng Hoài bắt đầu khó chịu: "Mình có làm gì cô ấy đâu, cậu đang bênh bạn gái sao? Từ nhỏ đến lớn chơi thân như vậy, mình chỉ nói vài câu mà cậu đã muốn dạy dỗ mình à?"
Giọng Phong Hân trầm xuống: "Cái đó không gọi là nói chuyện, mà là làm tổn thương người khác."
Câu nói lạnh lẽo và nghiêm khắc khiến Đồng Hoài đỏ mắt ngay giữa tàu điện ngầm đông người. Cô cố gắng kìm nước mắt, khẽ nói: "Biết rồi."
Người từng bảo vệ, che chở cô mọi lúc mọi nơi trong trường học giờ đây lại trở thành người xa lạ.
Dù cô có người yêu, vẫn luôn đặt Phong Hân lên hàng đầu nhưng giờ Phong Hân lại vì người khác mà lạnh lùng với cô như vậy...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!